CON GÁI BẢO MẪU PHÁ HỎNG ĐỒ ÁN TỐT NGHIỆP CỦA TÔI - 11
Cập nhật lúc: 2024-11-03 11:33:55
Lượt xem: 32
9
Giá cổ phiếu sụt giảm mới chỉ là bắt đầu, những đả kích khác nhanh chóng ùn ùn kéo đến.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Đầu tiên là rất nhiều đàm phán hợp tác không có tin tức, các hạng mục tiến hành lâm vào đình trệ, ngay sau đó các quản lý cấp cao của công ty từ chức, các bên hợp tác nhiều năm cũng có dấu hiệu muốn hủy hợp đồng.
Bố mẹ trong một đêm già đi rất nhiều.
Tôi đã xem nhẹ Thẩm Chu.
Hoặc là nói, xem nhẹ ý chí của thế giới.
Chúng tôi đi ăn bàn dự án cũng thể bị đối thủ cạnh tranh chặn được; bảo mật định giá, cũng có thể bị đối phương đoán được; mặc kệ chúng tôi làm gì, đều có thể bị đối thủ giành trước biết trước một bước, sau đó phá hỏng.
Như thể ý chí của thế giới bắt đầu tu chỉnh cốt truyện, nhất quyết phải khiến Tống gia sụp đổ.
Giống như trò chơi xếp gỗ bị rút mất một thanh gỗ trung tâm, lung lay sắp đổ.
Tôi mỗi ngày đều ở công ty tăng ca làm việc đến đêm khuya, hy vọng có thể tìm được biện pháp phá giải cục diện. Bởi vì những văn kiện cần thiết không ở trong máy tính, chỉ có bản giấy tờ, tôi bèn đứng dậy đi vào phòng để tài liệu.
Phòng tài liệu đã đóng cửa, bên trong tối đen như mực, nhưng tôi thấy ánh sáng lập lòe nơi khe cửa.
Trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, tôi nín thở, lấy điện thoại ra ấn quay video.
Tôi ghé vào cửa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.
Bên trong có tiếng đàn ông.
Tôi cẩn thận phân biệt một lát, hình như là…… Tống Phong Trì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-bao-mau-pha-hong-do-an-tot-nghiep-cua-toi/11.html.]
Để xác định phỏng đoán, tôi tập trung nghe kĩ lại.
“Trân Trân, văn kiện này chỉ có một bản thôi, không thể cho em được, nếu không sẽ bị phát hiện ra mất. Em chụp xong rồi mình đi thôi.”
Rất nhanh, tiếng nũng nịu của Ngư Trân Trân vang lên: “Trì thiếu gia, vẫn là anh tốt với Trân Trân nhất.”
Tôi nhấc chân đá văng cửa phòng tài liệu.
Người bên trong bị dọa sợ, Tống Phong Trì bảo vệ cô gái ra sau người, lắp bắp gọi tôi: “…… Chị.”
“Đừng gọi tôi là chị, tôi không có đứa em như cậu.”
Trong mắt tôi bừng bừng lửa giận: “Tôi vẫn luôn tự hỏi, tại sao những chuyện cơ mật của công ty đều bị người khác biết, hóa ra là có nội gián! Cậu làm vậy không sợ bố mẹ thất vọng, không sợ tôi thất vọng à?”
Tống Phong Trì rũ đầu nói không.
Ngư Trân Trân đứng ra, chắn trước mặt Tống Phong Trì, giống như sứ giả chính nghĩa: “Tống Tuyết Quan, Trì thiếu gia là một nhân cách độc lập, chứ không phải vật đính kèm của bất kì ai. Chính bởi vì chị cứ luôn hùng hổ doạ người như vậy, nên mới đẩy Trì thiếu gia ra càng xa.”
Tôi cười lạnh, lấy điện thoại chuẩn bị báo án: “Bị bắt quả tang rồi. Hai ngươi có gì muốn nói thì cứ nói với cảnh sát đi.”
Chợt, điện thoại bị Tống Phong Trì cướp đi, giây tiếp theo, nó nắm tay Ngư Trân Trân chạy ra khỏi phỏng tài liệu, trở tay đẩy mạnh người tôi.
Cách một cách cửa, Tống Phong Trì áy náy nói: “Chị, em xin lỗi.”
Tôi điên cuồng gõ cửa, hy vọng có thể khiến bảo vệ chú ý, nhưng hai người kia đã đi xa.
Bản tài liệu mà Tống Phong Trì lấy đi, là hi vọng cuối cùng của Tống gia.
Hiện tại, hết thảy đã không còn gì nữa.