Con gái chó điên của hiệu trưởng - 10 (END)
Cập nhật lúc: 2024-08-18 13:29:25
Lượt xem: 929
“Vu oan giá họa so với cố ý hủy hoại quần áo còn nghiêm trọng hơn, người trước là hành vi ác liệt, người sau là bụng dạ khó lường, nếu bạn học Lý lúc trước yêu cầu đuổi học bạn học Triệu, hiện tại đã xác định được thủ phạm, đương nhiên cũng có thể xử lí theo cách tương tự.”
Ngụ ý, chính là Lý Phi phải nghỉ học.
Dưới sự lựa chọn giữa con gái và tương lai, hiệu trưởng Lý không thể không cúi đầu, cười nói: “Tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành thủ tục đuổi học Lý Phi, đảm bảo trước mặt cô Triệu không có bất kỳ người nào không hiểu chuyện.”
Hiệu trưởng Lý lén đánh giá vẻ mặt cha tôi một chút, thấy vẻ mặt ông vẫn nghiêm túc, chủ động nói: “Về chuyện của cô Triệu, tôi xin lỗi ông chủ Triệu và cô Triệu. Chuyện này là sai lầm của chúng tôi, chúng tôi...”
Lời hiệu trưởng Lý còn chưa nói xong, đã bị cha tôi giơ tay ngăn lại: “Hiệu trưởng Lý, tôi không muốn nghe những lời nói suông, tôi chỉ quan tâm đến hành động.”
Nói xong lời này, cha tôi đi tới dưới bậc sân khấu, đưa tay về phía tôi.
Tôi nắm lấy tay ông, từ trên bậc thang nhảy xuống, vui vẻ đi về nhà!
Ngồi ở trên xe, cha nhìn tôi với vẻ mặt đau lòng, cũng không còn thái độ trước đó mà nói chuyện giống như người mẹ già.
“Cha đã nói con phải phách lối một chút, con lại nhất định muốn khiêm tốn, kết quả lại bị người ta bắt nạt. Sắp tới cha thấy con cũng đừng đi học, ở nhà nghỉ ngơi đi, cha sẽ bảo dì Lý nấu cho con chút canh để bồi bổ.”
Tôi không từ chối, trong nhà đương nhiên thoải mái hơn, lại còn đúng kỳ nghỉ quốc khánh nên tôi ở nhà ba ngày.
Khi tôi trở lại trường học, Lâm Nhất Minh đến đón tôi trước cửa nhà.
Nghe tôi hỏi về chuyện ở trường học, anh ấy điềm tĩnh nói: “Lý lịch của Hiệu trưởng Lý hình như không được trong sạch nên đã nộp đơn xin nghỉ hưu sớm rồi. Phó hiệu trưởng Trương trở thành hiệu trưởng mới. Ông ấy còn đặc biệt cho em một phòng ký túc xá riêng. Bây giờ xem ra em không thể khiêm tốn nữa rồi.”
Tôi gật đầu, không quan trọng tôi có khiêm tốn hay không, điều quan trọng là bây giờ tôi đang rất thoải mái. Tôi cùng Nhất Minh đi thu dọn đồ ở phòng ký túc xá, vừa mở cửa, hai người bạn cùng phòng kia đã đến chủ động giúp tôi thu dọn đồ đạc, có chút xấu hổ nói: “Trước kia là lỗi của chúng tôi. Xin lỗi cô, cô đừng tức giận.”
Tôi lắc đầu cười và kéo vali rời đi. Các bạn cùng lớp tôi gặp trên hành lang đều rất thân thiện và chào tôi rất nhiệt tình. Khi đến ký túc xá mới Lâm Nhất Minh giúp tôi trải ga giường và hỏi: “Em tha thứ cho bọn họ dễ dàng vậy sao?”
Tôi cười: “Sư tử sẽ không quay đầu vì chó sủa, em không quan tâm chút nào. Tất nhiên cũng sẽ không có sự tha thứ.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nhất Minh quay đầu nhìn tôi, trong mắt có chút lo lắng: “Trong lúc anh không có ở đây em đã phải chịu bao nhiêu uất ức?”
Nhìn ánh mắt đau khổ của anh ấy, tôi bước tới và vổ vai anh: “Được rồi! Em là người dễ bị bắt nạt sao?”
Tôi đứng bên cửa sổ nhìn xuống: “Ngược lại, em có chút thông cảm cho bọn họ. Để sống một cuộc sống tưởng chừng như yên ổn. Họ phải bỏ qua lương tâm và đi theo đám đông.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-cho-dien-cua-hieu-truong/10-end.html.]
Lâm Nhất Minh đứng bên cạnh hỏi: “Còn em thì sao?”
Tôi cười khúc khích, ôm lấy anh: “Em nữa đời trước chiến đấu vì cha mình, nửa đời sau chiến đấu vì chồng mình.”
Lâm Nhất Minh lúc này cười rộ lên, ôm lấy tôi. Giọng nói kiên định: “Hiểu Hiểu, anh vĩnh viễn sẽ không để em chịu thiệt thòi. Trong vòng ba năm anh sẽ trở thành người giàu nhất Trung Quốc.”
Trong thời khắc tình ý ngọt ngào như này, tôi rút điện thoại ra: “Em gọi điện cho cha em, nói với ông ấy là anh muốn tranh giành vị trí!”
Lâm Nhất Minh cầm lấy điện thoại, nâng mặt tôi lên, trong mắt anh toàn hình bóng tôi: “Có lẽ em phải đợi một chút.”
“Ý anh là sao?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt tuấn tú của Nhất Minh đã phóng đại trước mặt tôi. Tôi chủ động hôn anh ấy. Mãi đến khi điện thoại rơi xuống đất tôi mới chợt nhận ra. Vì để ngăn tôi báo tin cho cha mà anh dám dùng mỹ nam kế.
Nhưng mà tôi thực sự thích điều này.
(--END--)
------------
TRÒ CƯỜI [đọc FULL tại Monkeyd]
Tác giả: 二十二划骨
Trúc mã môn đăng hộ đối của tôi yêu tiểu bạch hoa* sống ở khu ổ chuột.
*(thường chỉ những cô gái yếu đuối vô dụng ...)
Để cưới cô ấy, hắn chịu áp lực của mọi người trong gia tộc giải trừ hôn ước với tôi
Quá đau lòng nên tôi ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.
Khi trở về nước, hắn và Lâm Yên Tri đã kết hôn được gần hai năm.
Còn tôi cũng đã sớm buông bỏ tất cả rồi
Nhưng trong bữa tiệc chào đón tôi, Trì Nghiễn Châu, người năm đó vì muốn ở bên Lâm Yên Tri mà đã phản kháng cả thế giới, lại mang thần sắc lạnh lùng, ánh mắt chán ghét nhìn người hắn vất vả khổ sở mới cưới về được, giọng điệu lạnh lùng nói: “Không phải bảo em ở nhà đợi sao? Tại sao phải ra ngoài để mất mặt xấu hổ chứ?”