Con Gái Của Tội Thần - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-02 09:24:38
Lượt xem: 4,131
Nhưng càng không muốn dây dưa thì càng dây dưa.
Khi hạ nhân lại đến bẩm báo, ta đang thẩm vấn trọng phạm.
Bình Nam vương bị trói trên giá hình, khắp người đầy vết roi.
Hắn trừng mắt nhìn ta, đôi mắt như muốn phun ra lửa:
"Ngụy Lam, ngươi to gan thật! Thậm chí còn dám dùng hình với bổn vương?"
Bình Nam vương là trọng phạm phản loạn, lại từng là trọng thần trong triều, quả thật không thể tuỳ tiện xử lý nặng nhẹ.
Hắn chắc chắn ta không thể làm gì hắn, ta lại càng phải phá vỡ sự bình tĩnh của hắn.
Hạ nhân vẫn đang chờ ta trả lời, ta vung tay.
Lại đi đến trước lò lửa, ánh lửa đỏ rực, chiếu sáng đôi mắt ta.
Ta cầm cây sắt nung đỏ, từng bước tiến lên.
Trong ánh mắt kinh hoàng của hắn, ta không chút do dự ấn vào n.g.ự.c hắn, moi ra một miếng thịt.
"Á—— Ngụy Lam, bổn vương sẽ g i ế t ngươi, g i ế t ngươi!"
"Á á——"
Cùng lúc đó, phía sau vang lên tiếng hét thảm của một nữ tử.
Ta hơi nhướng mày, quay đầu lại.
Đối diện với một khuôn mặt trắng bệch, thân hình nữ tử mảnh mai yếu đuối, mặt lộ vẻ sợ hãi, nhìn ta như thể nhìn thấy quỷ dữ nào đó.
Ta tùy tiện ném cây sắt nung đỏ vào lò lửa, nhìn về phía nam nhân bên cạnh nữ tử.
"Thế tử gia đến Đại lý tự, không biết có gì chỉ giáo?"
Triệu Sâm liếc nhìn người trên giá hình, ôm lấy nữ tử bên cạnh vào lòng an ủi, vẻ mặt phức tạp, cười khẩy:
"Nghe nói Ngụy thiếu khanh thủ đoạn ngoan độc không sợ quyền quý, hôm nay gặp mặt quả nhiên đúng như lời đồn."
Ta không nói gì.
Trong tiền sảnh, Triệu Sâm đích thân rót trà cho nữ tử, lại dịu dàng an ủi một phen.
Ta mất kiên nhẫn: "Triệu Sâm, bản quan rất bận, không có thời gian xem ngươi dỗ dành nữ nhân."
Hắn cuối cùng cũng nhìn sang, sắc mặt biến đổi đôi chút, cân nhắc mở lời:
"Hôm nay ta đến là có một việc muốn nhờ, huynh trưởng của Miên Miên bị liên lụy vào vụ án này, bị giam ở Đại lý tự, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, ta đến xem có cách nào xoay xở không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-cua-toi-than/chuong-2.html.]
Ánh mắt chạm đến nữ tử vừa khóc vừa nín, ta nhướng mày:
"Đây chính là nữ tử ở biệt viện ngày đó?"
Hắn gật đầu.
Ta đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, nữ tử này dung mạo xinh đẹp, thân hình mảnh mai yếu đuối, không có ấn tượng gì.
Không biết nữ tử này dùng cách gì lừa được Triệu Sâm.
Ta bưng trà không nói gì.
Vừa cướp mất Hồn châu của ta, lại muốn ta giúp đỡ, bản quan là người rất hay thù dai.
Như thể nhìn thấu tâm tư của ta, hắn lấy ra một viên châu trong suốt, cười hì hì:
"Thế này đi, Ngụy Lam, nếu ngươi đồng ý, ta trả lại Hồn châu cho ngươi, thế nào?"
Đôi mắt ta khẽ động, định mở miệng.
"Đại nhân, không xong rồi!"
Một tiếng báo gấp cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, người đến sắc mặt hoảng hốt.
"Đại nhân, Bình Nam vương mất tích rồi."
Ta đột ngột ngẩng đầu nhìn Triệu Sâm, nhíu mày thật chặt.
Dương đông kích tây.
Bình Nam vương bị cướp đi ở Đại lý tự, ta khó thoát khỏi tội.
Triệu Sâm rõ ràng cũng sửng sốt, hắn tiến lên một bước, vội vàng mở miệng:
"Ngụy Lam, chuyện này không liên quan đến ta."
Ta nhìn hắn một lúc, lại liếc mắt nhìn Miên Miên đang bối rối nắm chặt cánh tay hắn, mím môi không nói gì, quay người rời đi.
Ngục tối hỗn loạn, người trên giá hình đã sớm không thấy đâu.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chỉ còn tờ giấy bị b.ắ.n đinh vào tường, chữ viết ngạo mạn.
[Ngụy Lam, nỗi đau bị moi thịt, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi phải trả giá bằng máu.]
Là chữ của Bình Nam vương.
Ta đưa tay lướt qua nét chữ trên đó, dừng lại ở mép chữ "máu", ngón tay cái vuốt qua, một chút vết mực nhạt.
Đưa lên mũi ngửi nhẹ, trong lòng đã hiểu rõ.