Con Gái Của Tội Thần - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-06-02 09:49:09
Lượt xem: 2,639
Hồn phách ta không có chỗ nương tựa, không biết phiêu bạt đến đâu.
Mờ mờ nghe thấy tiếng kêu xé lòng: "Ngụy Lam!"
Là giọng của Triệu Sâm.
"Triệu thế tử, nàng sắp c h ế t rồi, nếu ngươi còn lay nữa thì nàng sẽ c h ế t hẳn."
Là Bình Nam vương.
Ta theo tiếng kêu mà phiêu bạt, cố gắng tìm kiếm.
Tiếng kêu vẫn tiếp tục: "Nàng và đứa trẻ này vận mệnh tương liên, một người mất, cả hai đều mất."
Cuối cùng ta cũng nhìn thấy mặt Triệu Sâm.
Hắn trông rất điên cuồng, sắc mặt trắng bệch như giấy, cả người tiều tụy đến đáng sợ.
Ánh mắt hắn như mất đi tiêu cự, trống rỗng lẩm bẩm:
"Sao nàng lại là nữ tử? Sao lại có thai? Đứa trẻ -- đứa trẻ là của ai?"
Bình Nam vương không để ý đến hắn, tự mình bế "ta" định đi.
Nhưng bị một bàn tay nắm chặt lấy chân.
Hắn khó chịu đá chân:
"Bổn vương còn chưa báo thù, bổn vương có một sư phụ, xem thử có thể cứu nàng được không."
Bàn tay kia vẫn không nhúc nhích.
Bình Nam vương lại đá thêm một cái: "Cút đi! Triệu thế tử, nếu nhìn thấy ngươi, e rằng người ta cứu sống cũng sẽ c h ế t lại."
Triệu Sâm cúi đầu, cuối cùng cũng buông tay.
Ta phiêu bạt trên đỉnh đầu hắn, lặng lẽ nhìn hắn.
Hắn không phải vội vàng đi cứu Miên Miên sao?
Sao còn chưa đi?
Hóa ra, hại c h ế t ta, hắn cũng sẽ áy náy đau lòng sao?
Không biết nếu hắn biết chính tay mình g i ế t c h ế t cốt nhục của mình, liệu hắn có đau khổ không nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-cua-toi-than/chuong-7.html.]
Ta muốn cười nhưng không thể biểu đạt được.
Trong một hoàn cảnh xa lạ.
Ta thấy từng chậu m.á.u được bưng ra ngoài.
Một lão già râu trắng đi theo Bình Nam vương vào, bắt đầu bắt mạch cho "ta".
Rất nhanh, ông ta lắc đầu, thở dài: "Ta thử xem."
Tiếp theo, "ta" bị châm rất nhiều kim trên đầu.
Sau đó, linh hồn ta cũng dần mất đi ý thức.
Lần nữa tỉnh lại, là vào một buổi tối.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Dưới ánh nến lung linh, là khuôn mặt chế giễu của Bình Nam vương:
"Sư phụ nói ngươi hôm nay sẽ tỉnh, quả nhiên không sai."
Ta mở mắt, giọng khàn đặc:
"Vương gia không phải muốn lột da rút gân ta sao, sao lại cứu ta?"
"Không cứu ngươi, làm sao lột da rút gân ngươi được?"
Ta bĩu môi, không muốn nói chuyện.
Hắn ánh mắt lóe lên: "Đứa trẻ này là của Triệu Sâm đúng không?"
Ta nhắm mắt, không trả lời.
"Miên Miên nói, nàng ta không tra ra được nữ tử trong sơn động biệt viện là ai mới đi mạo danh, nhưng bên ngoài sơn động, nàng ta thấy ngươi, Ngụy thiếu khanh."
"Ngụy Lam, bổn vương có hơi thương hại ngươi rồi đấy, thân là nữ tử lại ngồi trên cao, không ngờ có thai còn bị người trong lòng đ.â.m c h ế t, suýt thì một xác hai mạng, ngươi rất đau lòng đúng không?"
Người trong lòng?
Ha ha...
Hắn nói xong liền tiến đến gần, nhìn thẳng vào mắt ta: "Thấy ngươi thảm như vậy, bổn vương sẽ không hành hạ ngươi nữa, bổn vương thấy, ngươi có giá trị lớn hơn."
"Ngụy thiếu khanh lăn lộn triều đình nhiều năm, có lẽ, chúng ta có thể bàn về chuyện hợp tác?"