Con Gái Tướng Quân Không Dễ Chọc - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-06 23:43:46
Lượt xem: 2,136
Ta là nữ nhi, biệt danh “Thiết nương tử”.
Hoàng hậu nương nương mở tiệc sinh thần, khuê nữ thượng kinh đua nhau trổ tài khoe sắc.
Ta thì khác.
Ta say rượu.
Rồi biểu diễn tiết mục... n.g.ự.c chắn đá.
1
Màn biểu diễn tài nghệ tại cung yến khiến danh tiếng ta vang xa.
Xe ngựa vừa đến trước phủ, nương đã vác gậy gộc xông ra.
"Nha đầu thối, mặt mũi của tướng quân phủ đều bị ngươi quăng sạch rồi!"
Nương vừa mắng vừa vung gậy về phía ta.
Ta "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, lời nhận lỗi tuôn ra như suối.
"Nương, con sai rồi, sau này không dám nữa."
Nhưng nương nào còn tin lời ta nói.
Mặc cho tẩu tẩu ra sức ngăn cản, nương vẫn tặng ta vài cú đá.
"Ngươi còn bày trò nữa, ngôi vị Thái tử phi đừng mơ tưởng nữa!"
Còn có chuyện tốt như vậy?
Ta cúi đầu quỳ trước mặt nương, vẻ mặt đau khổ, trong lòng mừng thầm.
Hôm nay mất mặt một chút cũng đáng.
Nào ngờ nương bỗng đổi giọng, đau xót nói:
"Nhiều nhất là vào Đông Cung, làm một trắc phi!"
Vài phần áy náy vừa nhen nhóm trong ta lập tức tan biến.
Ta "vút" một tiếng đứng lên.
Anan
"Con đã như vậy rồi, Thái tử thế mà vẫn muốn cưới. Khẩu vị của hắn cũng thật là..."
Vừa lẩm bẩm xong liền biết mình lỡ lời, vội vàng nhảy lên nóc nhà, ung dung ngồi xem nương nổi trận lôi đình.
Nương đánh ta không được, tức giận dậm chân.
"Nha đầu thối, ngươi còn ăn nói hàm hồ, cẩn thận ta xé nát miệng ngươi."
Tẩu tẩu đỡ nương ngồi xuống, ôn nhu an ủi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-gai-tuong-quan-khong-de-choc/chuong-1.html.]
"Nương, muội ấy phóng khoáng, chẳng câu nệ tiểu tiết, tự có khí độ phong cốt, không phải nữ tử khuê các tầm thường sánh bằng."
Quả nhiên là tẩu tẩu ta chọn, phải nói thêm vài câu nữa!
Ta cười toe toét.
"Tẩu tẩu, đã khen muội tốt như vậy, hay là gả huynh trưởng cho muội đi."
Nương giận dữ ném cây gậy về phía ta, may mà ta né kịp.
"Ngươi đừng có mà mơ tưởng hão huyền. Diệp gia đem nữ nhi tốt như vậy gả vào nhà chúng ta, chúng ta sao có thể ân đền oán báo, để ngươi đi hại con nhà người ta? Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Vì sao lại không thể? Ta chỉ nghĩ một chút thôi đã phạm vào vương pháp nhà nào?
Ta thầm oán trách trong lòng, vừa hay nhìn thấy xe ngựa của Diệp gia dừng trước cửa nhà.
Một nam tử bước ra khỏi xe.
Dung mạo như ngọc, mày như tranh vẽ, in bóng chiều tà đang chậm rãi bước về phía ta.
Chân ta trượt một cái, cả người ngã nhào từ trên mái nhà xuống, rơi trúng người hắn.
Sắc mặt hắn hơi biến, bước chân dừng lại, thân thủ nhanh nhẹn đỡ lấy ta.
Bốn mắt nhìn nhau, vành tai hắn hiện lên một màu đỏ khả nghi.
Ta nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo hắn, ôn nhu nói:
"Ơn cứu mạng của Diệp gia ca ca, tiểu nữ vô cùng cảm kích, không bằng gả cho huynh nhé."
Lời còn chưa dứt, tiếng nương như sấm sét nổ vang sau lưng ta.
"Nha đầu thối, mau tránh xa Diệp Thần ra, xem dọa người ta kìa!"
Diệp Thần giật mình, ta ngã sóng soài trên mặt đất.
Xấu hổ quá!
Còn xấu hổ hơn cả màn biểu diễn n.g.ự.c chắn đá ở trong cung yến.
2
Nương luôn cảm thấy ta tính tình quá phóng khoáng, không giống nữ hài tử.
Nhưng chuyện này cũng đâu thể trách ta được!
Từ nhỏ ta đã theo phụ thân trấn giữ nơi đất khách quê người, nhìn cảnh c.h.é.m g.i.ế.c mà lớn lên.
Nghe phụ thân khoe khoang, câu đầu tiên ta nói chính là "Giết".
Phụ thân đã đắc ý rất lâu, từ đó về sau luôn nuôi dạy ta như nam nhi.
Chín tuổi, ta đã thuần phục được ngựa hoang.
Mười tuổi, ta đã luyện thành tài b.ắ.n cung bách phát bách trúng.