CƠN MƯA RÀO - Chương 3 - 4
Cập nhật lúc: 2024-08-03 01:12:10
Lượt xem: 2,850
3
Đường đua quanh núi đã được cắm cờ từ lâu.
Gió đêm thổi ào ào.
Khi tôi đến nơi, Giang Tống vừa tắt điếu thuốc trong tay.
Anh ta cao 1m88, mặc bộ đồ đua xe ôm sát, nổi bật giữa đám đông.
Mái tóc đỏ phóng túng, làn da trắng lạnh lùng.
Một gương mặt đẹp đến cực điểm, làn khói thuốc chưa tan hết như điểm xuyết thêm.
Giang Tống luôn là tâm điểm chú ý.
Gia thế tốt nhất.
Ngoại hình đẹp trai nhất.
Nhiều cô gái trang điểm đậm, mặc váy da ngắn đều vây quanh anh ta.
Nhưng anh ta chỉ nhìn thấy tôi.
Ánh mắt Giang Tống chạm vào tôi, tâm trạng anh ta rõ ràng tốt lên.
Từ xa anh ta giơ tay ra: "Lại đây."
Tôi mặc áo hoodie và quần dài, tóc xõa, mặt không trang điểm.
Hoàn toàn lạc lõng với nơi này.
Trước đây, tôi cũng đã thử trang điểm như vậy.
Nhưng vào đầu xuân lạnh lẽo, Giang Tống không do dự đổ bia lạnh lên đầu tôi.
Trang điểm bị nhòe, nước bia thấm vào quần áo dưới cổ.
Anh ta cúi xuống nhìn tôi: "Xấu quá."
Tôi xuyên qua đám đông, đi đến trước mặt Giang Tống, nhận lấy mũ bảo hiểm anh ta đưa, ngồi vào ghế sau.
Xung quanh lập tức có người reo hò.
"Giang thiếu, bạn gái đẹp quá."
"Lâu vậy rồi mà Giang thiếu vẫn chưa chán."
"Cô gái ngoan, đủ thanh thuần, vậy thì phải đủ... dâm."
Một nhóm người cười đầy ác ý.
Giang Tống nhếch mép, cười mắng: "Cút."
Mũ bảo hiểm che đi biểu cảm của tôi.
Tôi ghét môi trường này.
Tôi cũng muốn như học sinh cấp ba bình thường.
Cuối tuần là thời gian chia sẻ tâm sự với gia đình sau khi học tập mệt mỏi.
Không lo ăn mặc, không sợ hãi.
Lúc này đáng lẽ tôi nên nằm trong chiếc chăn mềm mại phơi nắng.
Chứ không phải trên con đường quanh núi lạnh lẽo mùa thu.
Nhưng đáng tiếc... dù tôi không ở đây, cũng không có cảnh tượng trước mắt.
Tôi ngoan ngoãn ôm lấy eo Giang Tống.
Anh ta rất hài lòng với hành động của tôi, bàn tay đeo găng vỗ vỗ tôi.
"Tối nay thắng được hai trăm ngàn.
"Gần đây muốn gì, tôi mua cho em, được không?"
...
Tôi không nói gì.
Tiếng s.ú.n.g lệnh vang lên, xe máy lao đi như tên bắn.
Tôi thường nghĩ, nếu có thể gặp tai nạn, tôi và Giang Tống c.h.ế.t cùng nhau trên con đường núi này thì tốt.
Nhưng, đến khi tốc độ đạt đến cực hạn, bản năng sinh tồn lại khiến tôi nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó.
Tôi không thể chết.
Tôi phải rời khỏi đây.
Tôi không thể để đám rác rưởi này kéo xuống bùn.
...
Tôi còn có, một cuộc sống rất dài và rất tốt đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-mua-rao/chuong-3-4.html.]
4
Từ nhỏ tôi đã biết, tôi không được gia đình yêu thương.
Không có lý do nào khác, chỉ vì tôi là con gái.
Ở làng, phụ nữ mang bầu con gái bị coi như con gà không đẻ được trứng tốt, bị người ta chỉ trỏ.
Mẹ tôi mang bầu em trai rất khó khăn, khi tôi 5 tuổi bà mới mong chờ đứa con thứ hai.
Lúc đó bố tôi vừa đi làm ở thành phố, đưa chúng tôi vào ở trong một khu nhà tồi tàn.
Tôi cùng mẹ đi chợ mua rau.
Họ nhìn chằm chằm vào bụng mẹ tôi.
Nói là con trai, mẹ tôi sẽ cười rạng rỡ.
Nói là con gái, mẹ sẽ chửi rủa độc ác.
Nói rằng đều là những con tiện nhân không biết xấu hổ, ghen tị với việc bà mang thai con trai.
Mẹ mang thai lần này rất vất vả.
Mỗi khi nghe tiếng mẹ nôn mửa, tôi không thể kìm chế được mà run lên.
Vì lúc đó, bố sẽ cởi thắt lưng và đánh vào mặt tôi, đánh đến khi đầu tôi đầy máu.
Ông nói tôi hút hết vận may của em trai, làm cho nó phải chịu khổ trong bụng mẹ.
Sau khi Nam Gia Bảo ra đời, bố tôi mừng rỡ như điên.
Dù em không giỏi giang, không thông minh như tôi, họ cũng không quan tâm.
Chỉ cần là con trai là được.
Em có những món đồ chơi mà tôi khi nhỏ chưa từng có, những món ăn vặt chưa từng nếm qua, và những bộ quần áo mới chưa từng mặc.
Bố tôi, Nam Chí Cường, khi thấy tôi ở nhà, sẽ không ngần ngại hút thuốc phì phèo.
Nhưng khi Nam Gia Bảo ở đó, ông sẽ tự giác dập tắt thuốc.
Miệng còn lẩm bẩm: "Thuốc lá không tốt, đừng làm hỏng bảo bối của bố."
Những bậc thang chật hẹp của khu nhà tập thể và ánh mắt chán ghét của cha mẹ là ký ức duy nhất về tuổi thơ của tôi.
Ban đầu, bố mẹ không muốn cho tôi đi học, nhưng nghe nói học phí giáo dục bắt buộc được miễn hoàn toàn.
Họ cũng hy vọng rằng tôi học được chút gì đó để có thể báo đáp gia đình, vì thế mới cho tôi vào lớp một.
Khi tôi nhập học đã 8 tuổi.
Trước đó, tôi luôn nghĩ mọi người đều như vậy.
Họ đều thích con trai hơn.
Đều muốn có "người nối dõi".
Con gái sinh ra là để lo liệu việc nhà.
Lớn lên kiếm tiền cũng phải nuôi anh em trai.
Cho đến khi đi học, tôi mới phát hiện ra rằng, con gái cũng là bảo bối của gia đình.
Họ có thể xinh đẹp, có thể bướng bỉnh.
Có thể học những thứ mình muốn như múa, nhạc cụ.
Họ sẽ nói:
"Quần áo của Nam Trúc sao rách thế này?"
"Lâu rồi không thấy ai còn mặc quần áo vá nữa!"
"Đây không phải là quần áo mẹ cậu mặc còn thừa chứ?"
...
Những lời nói tưởng chừng vô tư của trẻ con, trở thành những chiếc kim đ.â.m vào trái tim non nớt của tôi.
Lúc đó, tôi là cô gái lớn tuổi nhất trong lớp.
Đã bắt đầu phát triển chiều cao.
Hoàn toàn không hợp với đám con gái như sinh ra trong lồng kính kia.
Tôi hỏi họ có em trai không.
Họ nói: "Nhà chỉ có mỗi mình tôi là đủ rồi."
Nghe câu nói đó hôm đó, tôi đã khóc trong chăn suốt nửa đêm.
Cảm giác của con mèo hoang nhìn mèo nhà được nuôi dưỡng.
Cảm giác đó suốt đời tôi sẽ không quên.