Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON NGƯỜI THẬT - CHƯƠNG 11 (HẾT)

Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:30:19
Lượt xem: 3,075

11

 

Lần nữa gặp lại Trần Thanh Vận hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.

 

Anh ta đứng bên cạnh thùng rác dưới nhà tôi, ngước nhìn lên một ô cửa sổ, thấy tôi bước xuống, ánh mắt anh ta ánh lên sự vui mừng.

 

Vì lịch sự, tôi chào hỏi: "Anh đợi ai à? Có bạn sống ở đây sao?"

 

Anh ta nói: "Anh đang đợi em."

 

Tôi hỏi anh ta có chuyện gì, anh ta nói có việc muốn bàn với tôi về con gái, tôi không từ chối và đi cùng anh ta lên xe.

 

Xe dừng lại trước một nhà hàng Tây.

 

Trong nhà hàng, ánh nến lung linh, tiếng dương cầm du dương, từng luồng không khí đều ngập tràn sự lãng mạn. 

 

Trần Thanh Vận dẫn tôi vào chỗ ngồi, cười tươi và giới thiệu: "Nhà hàng này cần đặt trước, anh đã gọi món bò hầm rượu vang và salad gà nấm truffle đen, đều là những món em thích ăn trước đây."

 

Anh ta còn ra hiệu cho nhân viên mang ra bó hoa hồng đã chuẩn bị sẵn và đưa cho tôi.

 

Tôi nhìn dáng vẻ nhiệt tình đầy sức sống của anh ta, như thể giữa chúng tôi chưa từng có những cãi vã, xa cách hay sự chia rẽ nào, cứ như chỉ cần một bó hoa là có thể che đậy tất cả những gì đã xảy ra.

 

"Giang Nhu, chúng ta tái hôn đi."

 

Tôi tròn mắt nhìn anh ta, cảm giác như đầu óc anh ta có vấn đề.

 

"Anh và Cao Lệ đã chia tay rồi, bọn anh chưa đăng ký kết hôn."

 

Thì ra là vậy.

 

Tuổi xế chiều đã tới, tóc đã điểm sương, vợ chồng giữa đường khó mà giao hòa.

 

Tôi thở dài, mở lời: "Anh điên rồi sao? Dùng con gái để dụ em đến gặp, bây giờ lại muốn làm lành, anh lấy đâu ra sự tự tin này?"

 

Anh ta đã sớm đoán rằng tôi sẽ lạnh lùng như vậy, cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

 

"Với Thăng Thăng mà nói, chắc chắn con bé cũng mong chúng ta quay lại với nhau.

 

Thời gian qua, anh cũng đã suy nghĩ kỹ. Anh không nên ích kỷ giữ em lại với danh nghĩa gia đình. Sau này, em muốn làm gì thì cứ làm, anh sẽ giảm bớt công việc lại, dành nhiều thời gian hơn để ở bên em. Thật ra, hai mươi năm qua chúng ta ở bên nhau, thời gian thực sự dành riêng cho cả hai rất ít."

 

Giọng nói của anh ta tràn ngập sự hoài niệm về quá khứ: "Trước đây em đối xử với anh tốt nhất, anh đã mặc nhiên hưởng thụ sự quan tâm của em. Anh nghĩ em đương nhiên phải chạy theo anh, phải xoay quanh anh. Anh thực sự đã nhận ra sai lầm của mình. Anh chỉ nghĩ đến việc kiếm thật nhiều tiền, đổi một căn nhà lớn để em và Thăng Thăng có cuộc sống tốt hơn. Tất cả đều là lỗi của Cao Lệ, cô ta đã dụ dỗ anh, khiến anh từng bước sa chân."

 

Nghe những lời này, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

 

"Trên đời này không phải cứ xin lỗi là mọi chuyện có thể quay lại từ đầu. Đối với em, đối với Cao Lệ, anh đều không phải là một người đàn ông tốt. Anh luôn tự đặt mình lên cao, đứng ở góc nhìn của người ngoài để chỉ trích chúng em. Nếu tuân theo, sẽ có kết cục như em bây giờ, còn nếu không, thì sẽ như Cao Lệ. Thật ra người ích kỷ và lạnh lùng nhất chính là anh, và cũng là kẻ giả dối nhất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nguoi-that/chuong-11-het.html.]

 

"Anh luôn nghĩ cả thế giới nợ anh, và tính cách này sẽ theo anh suốt đời, đến khi cô độc già nua."

 

Anh ta bất ngờ không phản bác, dáng vẻ trở nên khiêm nhường, giọng nói gần như van xin.

 

"Em cũng đã đi chơi rồi, theo cách nào đó chúng ta coi như hòa. Anh không ghét bỏ em, em đã vòng quanh một hồi cuối cùng vẫn độc thân, và chỉ có anh là người có thể chấp nhận em."

 

Tôi giận đến mức bật cười: "Anh có muốn nghe mình đang nói gì không? Anh ngoại tình trong khi còn hôn nhân, còn em độc thân yêu đương, vậy mà anh lại bảo chúng ta hòa nhau sao? Những năm tháng em đã lãng phí vì anh mãi mãi không thể cân bằng lại được. Từ giờ đừng lấy lý do là con gái để gặp em nữa. Thăng Thăng đã lớn rồi, nếu có việc con bé sẽ tự tìm em."

 

Nói xong, tôi quay người bước đi.

 

Qua cửa kính, tôi thấy Trần Thanh Vận dường như ôm đầu khóc nức nở trên bàn."

 

—----

 

Vào ngày khai trương, quần áo vẫn chưa được lên kệ, nhưng buổi livestream đã thu hút không ít chị em có cùng sự đồng điệu. Khác với những người bán hàng trực tuyến khác, tôi không giới thiệu sản phẩm, chỉ cần mặc vào rồi lại cởi ra những mẫu sản phẩm để liên tục trình diễn.

 

Tôi luyên thuyên kể về mấy chục năm đầu đời của mình, biến phòng livestream thành một buổi tọa đàm.

 

Tôi nói, các bạn không cần phải thương hại tôi, cuộc sống của tôi luôn tràn đầy ánh sáng của mặt trời và ánh trăng, tôi cũng sẽ ngẩng đầu nhìn ngắm pháo hoa.

 

Tôi vẫn sẽ trồng hoa, uống rượu, và đôi khi cũng có những tham vọng to lớn.

 

Tất cả những người phụ nữ trung niên trước màn hình, chỉ cần nếp nhăn không ăn sâu vào tâm hồn thì các bạn vẫn luôn rực rỡ như thuở đôi mươi.

 

Nếu bạn đang đứng trước một quyết định khó khăn trong hôn nhân, hãy thử hỏi bản thân mình xem, liệu sự độc hành mạnh mẽ có tốt hơn cuộc sống hai người chỉ toàn hoa lệ thoáng qua?

 

Chúng ta đều phải can đảm sống thật với chính mình, sống đúng với con người thật của mình. Đó chính là ý nghĩa của thương hiệu "Chân Tôi" mà chúng tôi đã sáng tạo.

 

Lâm An ở sau ống kính không ngừng giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Sản phẩm chủ lực của chúng tôi chỉ trong một buổi tối đã bán ra hơn mười nghìn món.

 

Sau khi phát sóng xong, tôi và Lâm An đi ăn cháo. Cô ấy hỏi tôi liệu khi nói những điều ấy, trong lòng tôi có dâng lên cảm xúc nào không.

 

"Nếu quá buồn, chúng ta sẽ không đi theo hướng này nữa. Là lỗi của tôi vì không suy nghĩ thấu đáo. Chị em này không thể thấy cô lại đào bới vết thương đã lành, đau lắm."

 

Tôi nhìn thấy sự lo lắng chân thành trong mắt cô ấy và gật đầu thật lòng.

 

"Thật ra cũng có chút xao động."

 

"Nhưng tôi muốn xem bảng thống kê phía sau, để biết chúng ta đã kiếm được bao nhiêu tiền..."

 

"Cút đi..."

 

Hết -

 

Loading...