Con Nuôi Rắc Rối - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-08-25 10:10:53
Lượt xem: 2,009
Ta giao lệnh bài cho nội ứng đã mua chuộc từ trước, để họ giả làm người của Giang Duật Ngôn, lấy cớ chuyển tù nhân để cứu Lệ Trì, ta và Lam Nhược ở lại xe ngựa chờ họ.
Tuyết bắt đầu rơi, cho đến khi mặt đất phủ một lớp bạc trắng, không có ai ra.
Ta bắt đầu lo lắng trong lòng, không khỏi quấn chặt áo choàng, "Lam Nhược, ngươi ở đây đợi, ta đi xem sao."
Lam Nhược không đồng ý, nàng ấy giữ ta lại: "Nương nương nghỉ ngơi một chút đi, ta lanh lợi hơn người nhiều, ta đi xem, nếu có chuyện gì, ta sẽ chạy ngay."
Thời gian lặng lẽ trôi cùng tuyết rơi đầy trời, cho đến khi cây mai bên cạnh cũng bị nhuộm trắng, vẫn không có ai trở về.
Nỗi sợ hãi vô hình quất vào ta, từng đợt lạnh lẽo thấm vào da thịt, bụng dưới vì căng thẳng mà âm ỉ đau, ta không thể chờ thêm được nữa, chỉ có thể ôm bụng khó nhọc bước về phía tòa tháp giam giữ Lệ Trì kia.
Dưới chân tháp không có người canh gác, trâm cài thạch lựu của Lam Nhược rơi trên nền tuyết trắng, chói mắt như máu, một cảm giác kinh hoàng bóp nghẹt trái tim ta, nhìn những dấu chân lộn xộn, nàng ấy đã bị kéo đi, vết tích kéo dài đến tận cửa tháp.
Sự việc đã bại lộ.
Ngọn tháp Phật đứng sừng sững giữa tuyết trắng mênh mông, như thần linh nhìn xuống thế gian, nhưng lúc này, thần linh quá xa vời, không thể cứu bất kỳ ai, ẩn giấu bên trong tháp Phật là ác quỷ địa ngục, còn ta không thể không chủ động hiến tế.
Tháp Phật cao bảy tầng, như bước đi trong một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy, mỗi bước đều kinh tâm động phách.
Cuối cùng, bước lên bậc thang cuối cùng, vào tầng thứ bảy, ánh sáng chói lòa đột ngột đ.â.m vào mắt ta.
Ngược sáng, một người chắp tay đứng trước cửa sổ kính màu, toàn thân tỏa ra sát khí khiến người khác không dám đến gần.
Bên trái hắn, một hàng hộ vệ dùng đao kề vào cổ ba nội ứng, Lam Nhược thì bị áp giải đến một cửa sổ kính màu khác đang mở, nửa người đã lơ lửng, rất kinh hãi, chỉ cần người áp giải nàng buông tay, nàng sẽ rơi từ đài cao bảy tầng xuống, tan xương nát thịt.
Tim ta trong nháy mắt nhảy lên đến cổ họng.
Tuyết lớn như lông ngỗng bay vào, khiến người ta lạnh đến run rẩy toàn thân.
Ta nhanh chóng nhận ra, ta đã chạm đến giới hạn của Giang Duật Ngôn, ta đã hoàn toàn chọc giận hắn.
Hắn đang trả thù.
Ta lập tức quỳ xuống: "Giang Duật Ngôn, ta sai rồi, thả bọn họ ra."
Người quay lưng về phía ta không nói một lời, lan tỏa ra khí tức âm u.
Ta bò về phía trước, ôm lấy chân hắn, giọng run rẩy: "Giang Duật Ngôn, phải làm sao, làm sao mới có thể tha cho bọn họ?"
"Buông tay."
"Không, ta không muốn, Giang Duật Ngôn."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hắn cười lạnh, giọng khàn khàn: "Nàng không nghe lời, ta lại không nỡ g.i.ế.c nàng. Vậy phải làm sao đây? Phải có người chịu tội thay nàng."
Hắn thản nhiên, búng ngón tay vào bệ cửa sổ, trong chốc lát, đao lạnh chặt đứt xương thịt, một cái đầu trợn mắt lăn xuống đất.
Móng tay cắm vào lòng bàn tay, lạnh đến cùng cực, nhưng ngoài run rẩy, ta dường như không thể làm gì khác.
Ta không dám nói thêm gì nữa, sợ chọc giận hắn thêm.
Nhưng hắn lại quay người lại, ngồi xổm xuống, bóp chặt hai má ta, nhìn thẳng vào mắt ta: "Kỷ Vân Phù, nàng đã đưa ta cho nữ nhân khác. Sao nàng dám làm vậy? Hửm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nuoi-rac-roi/chuong-21.html.]
Áo bào của hắn xộc xệch, cổ áo mở rộng để lộ những vết đỏ tươi trên cổ.
Bị hắn bóp đến hai má đau nhức, ta cắn môi, nước mắt tràn mi.
"Không nói gì à? Không có gì để nói sao?"
Hắn lắc đầu, ra hiệu cho hộ vệ bên trái.
Một dòng m.á.u nóng lại b.ắ.n lên xà nhà chạm trổ.
Ta như con ch.ó ôm lấy cánh tay hắn, bất lực và tuyệt vọng cầu xin: "Giang Duật Ngôn, van cầu ngươi, đừng làm vậy, chúng ta nói chuyện tử tế, được không? Là ta sai rồi, ta xin lỗi ngươi, ta sẽ bù đắp, ta có thể bù đắp cho ngươi như thế nào? Ngươi nói cho ta biết đi."
Ánh mắt hắn thật đáng sợ.
"Kỷ Vân Phù, chẳng phải nàng rất giỏi đoán lòng người sao? Nàng thử đoán xem, rốt cuộc ta muốn gì?"
Giang Duật Ngôn đã phát điên, nên đối phó như thế nào?
Ngay trong khoảnh khắc ta do dự.
"Quá chậm." Hắn giật tay khỏi tay ta, làm một động tác g.i.ế.c chóc ở cổ ta.
Nội ứng cuối cùng ầm ầm ngã xuống.
“Chỉ còn lại Lam Nhược." Hắn chậm rãi nhắc nhở ta.
Toàn thân m.á.u huyết của ta như đông cứng lại.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn: "Ta sẽ dâng hiến chính mình cho ngươi, Giang Duật Ngôn, ngay bây giờ."
Hắn cười lạnh chế giễu: "Được thôi, vậy nàng cởi đi."
Mọi người đang nhìn.
Lam Nhược bị bịt miệng, nước mắt lưng tròng lắc đầu lia lịa với ta.
"Tốt lắm, tình chủ tớ sâu đậm." Hắn cười lạnh, tay dường như muốn giật ra khỏi ta, "Nàng thử xem, chậm một chút nữa."
Ta dùng hết sức bình sinh đè c.h.ặ.t t.a.y hắn lại: "Giang đại nhân, ta cởi đây."
Ta tàn nhẫn xé toạc tấm lụa mỏng đang được che giấu kỹ dưới lớp áo choàng.
Vô số ánh mắt thèm khát đang đổ dồn về phía này.
Chỉ còn lại duy nhất một chiếc áo choàng rộng.
Nếu nó rơi xuống, thân thể ta sẽ hoàn toàn trần trụi.
Ta khép mi, lệ tràn khóe mắt, "Giang đại nhân, e rằng trong tim ngươi, ta mãi mãi chỉ là một kỹ nữ hèn mọn chốn lầu xanh."
Tay ta khựng lại trên dải buộc áo choàng, khẽ kéo.