Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con Nuôi Rắc Rối - Chương 27

Cập nhật lúc: 2024-08-25 10:50:14
Lượt xem: 2,618

Lời ta nói quả thật linh nghiệm.

Khi tuyển phi, Lệ Trì đã rung động trước một cô nương.

Nàng là thiên kim của Lại bộ Thượng thư, tên Nguyễn Nguyễn, dung mạo xinh đẹp, tính tình cũng ôn nhu, mọi người đều hài lòng.

Nhưng ngay trước ngày đại hôn vài ngày, nàng bị bệnh nặng, hôn lễ không thể không hoãn lại.

Thái hậu đặc biệt mời ngự y đến chẩn đoán, ngự y nói cô nương đó mắc bệnh nan y, thái hậu nổi giận, mắng Lại bộ Thượng thư một trận, lại bảo ta đi khuyên Lệ Trì, thay đổi người được chọn.

"Có phải nhất định phải là nàng ta không?"

Lệ Trì vùi đầu vào đống giấy tờ, không ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu lạnh lùng trả lời ta: "Mẫu phi muốn để ta làm một con rối, ngay cả hoàng hậu cũng không thể tự chọn sao?"

Trái tim ta như bị ong đốt.

Giọng ta ảm đạm: "Mẫu phi không có ý đó, nàng ta mắc bệnh nan y, ngự y nói không qua khỏi năm nay."

"Đã biết."

Hắn không có một chút d.a.o động nào.

Ta cảm thấy bản thân lúc này thật sự đáng ghét, nhưng ta vẫn phải khuyên hắn.

"Ngươi có thể đổi người khác không?"

Hắn cười một tiếng, dường như đang cười nhạo ta: "Đổi người khác? Cưới vợ đâu phải chuyện đi chợ chọn đồ, không vừa ý thì đổi, ta đã chọn ai, thì sẽ cưới người đó, mẫu phi không cần khuyên nữa."

Chỉ vài ngày, đã lún sâu như vậy sao.

Ta có một cảm giác vừa may mắn vừa bất hạnh.

May mắn thay, điều ta đã dập tắt quả thực là tình yêu sai lầm, giả dối.

Nhưng không may là, người khiến hắn rung động, lại không thể cùng hắn đi hết những năm tháng dài lâu.

Số phận thật sự luôn trêu ngươi người ta.

"Chỉ vài ngày, đã lún sâu như vậy sao?"

Hắn ném một tập tấu chương sang một bên, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn ta một cái.

"Không được sao? Mẫu phi có ý kiến gì về việc ta yêu người khác không?"

Ta hít sâu một hơi.

"Không có ý kiến, ta rất vui vì ngươi đã gặp được người ngươi thật sự thích, nhưng ta không muốn ngươi trải qua nỗi đau được rồi lại mất."

Sắc mặt hắn hơi trầm xuống: "Thuốc độc của người này là mật ngọt của người khác, nỗi đau mà mẫu phi nói, ta cam tâm tình nguyện."

Ta biết ta không thể khuyên được hắn.

Người hắn đã chọn, ai có thể khuyên được chứ.

Ta gật đầu: "Được, coi như mẫu phi nhiều chuyện. Vì hôn sự này phải trì hoãn, ta cũng không đợi nữa, ngày mai ta sẽ lên đường đến chùa Đại Chiêu tu hành, hôm nay đặc biệt đến nói với ngươi một tiếng."

Hắn dựa lưng ra sau, nhìn ta: "Thật ra không cần phải đi, chẳng phải nàng sợ là ta không quên được nàng sao? Nàng xem bây giờ như vậy, ta có giống như không thể quên được nàng không?"

Hắn đang cười nhạo ta tự mình đa tình.

Ta cắn môi, cúi đầu: "Ta không còn lo lắng về điều đó nữa."

"Vậy thì đừng đi nữa."

Ta cười: "Ta chán ngấy chốn cung đình rồi, muốn ra ngoài hít thở không khí."

Hắn dừng một chút, hỏi như lệ thường: "Không định quay về sao?"

Ta gật đầu: "Ừm."

Trầm mặc thật lâu.

Hắn lại cầm một tập tấu chương, cúi đầu, không thèm nhìn ta, giọng điệu lãnh đạm: "Được, tùy nàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nuoi-rac-roi/chuong-27.html.]

Ta ngẩn ngơ một lúc.

Cuối cùng, tình cảm có khi được chúng ta nương tựa vào nhau mấy năm qua, cứ như vậy mà kết thúc trong im lặng.

Vừa qua ba tháng, bụng ta phình to như thổi, vòng eo trở nên xấu xí.

Ta không nhịn được mà than thở với Lam Nhược vài câu.

Nàng dựa vào cửa sổ, đôi mắt long lanh không biết đang nhìn gì, nói chuyện với ta một cách lơ đãng: "Dù sao nương nương cũng không còn nam nhân nữa, không cần làm đẹp lòng người khác nữa."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Ngươi có à?" Nàng nhìn quá say mê, ta nghi hoặc bước nhẹ đến sau lưng nàng, nhìn theo hướng ánh mắt nàng.

Thanh Xuyên, là người đó.

Lại đến thăm Nguyễn Nguyễn rồi.

Cũng thật trùng hợp, từ khi ta đến chùa Đại Chiêu, Nguyễn Nguyễn kia cũng đến chùa Đại Chiêu dưỡng bệnh.

Nên nói hay không, thật ra lúc đầu ta đã nghi ngờ, có phải người đó cố ý hay không?

Nhưng rất nhanh, lại chứng minh ta tự mình đa tình.

Hắn gần như quên mất ta là mẫu phi của hắn, khi đến thăm Nguyễn Nguyễn, có lúc cũng không kịp đến thỉnh an ta.

Ta nhìn nam nhân đó, bánh đào hoa trên tay bỗng nhiên không còn ngon nữa.

Lam Nhược quay đầu lại, bị ta làm cho giật mình, "Nương nương, người đột nhiên xuất hiện sau lưng ta như vậy, sẽ làm người ta sợ c.h.ế.t khiếp đấy."

Ta hừ lạnh một tiếng: "Có phải ngươi thích Thanh Xuyên không?"

Lam Nhược đỏ mặt: "Nương nương nói bậy gì đó, ai thích cái tên đầu gỗ đó chứ?"

Được rồi, tám chín phần mười là thích rồi.

Người đó gần như đã quên ta, nhưng Thanh Xuyên vẫn luôn mang theo bánh đào hoa đến thăm ta và Lam Nhược mỗi lần.

Thanh Xuyên luôn lén nhìn Lam Nhược, vừa nhìn là đỏ mặt.

Người ngoài cuộc nhìn rõ, hai người này rõ ràng là yêu thầm nhau.

Ta cắn một miếng bánh đào hoa, bắt đầu suy nghĩ.

Cái bụng này cũng sắp không che được nữa, mặc dù người đó không quan tâm đến ta, nhưng ta cũng không thể sinh đứa bé này trước mặt hắn.

Ta và Lam Nhược dự định mấy ngày nay sẽ tìm cơ hội lẻn đi.

Nhưng bây giờ nhìn Lam Nhược như vậy, rõ ràng là, nàng ấy không nỡ rời xa Thanh Xuyên.

Ta quyết định se duyên cho họ.

Một lúc sau, Lam Nhược đi ra ngoài, Thanh Xuyên mang bánh đào hoa đến, hắn không thấy Lam Nhược, vẻ mặt rất thất vọng.

"Nương nương, thần xin cáo lui trước."

Ta vội vàng ngăn hắn lại: "Lam Nhược mấy ngày nữa sẽ về quê lấy biểu ca của nàng ấy, nếu ngươi thích nàng ấy, thì nhanh đi tìm nàng ấy, giữ nàng ấy lại."

Thanh Xuyên vừa nghe, mặt đỏ bừng, trán toát mồ hôi, vừa định chạy đi tìm Lam Nhược, lại dừng bước.

"Sao vậy?"

"Chủ tử còn đang đợi ta trở về."

"... Ta sẽ đi nói giúp ngươi, nói rằng ta bảo ngươi giúp ta làm chút việc, về muộn một chút."

Hoa đào nơi trần thế đã tàn, hoa đào nơi chùa núi mới nở, khi ta tìm đến, người đó đang tựa vào gốc đào hoa nở rộ, khoanh tay, dường như đang nhìn về phía xa xăm, nhìn về hướng đó... lầu Quy Hy của chùa Đại Chiêu, nơi ta ở...

Chắc là đợi Thanh Xuyên đến nên sốt ruột rồi.

Ta có cảm giác hụt hẫng, hắn thà đợi ở đây, cũng không muốn đến liếc nhìn một cái, như sợ gặp ta vậy.

Ta khẽ ho một tiếng từ phía sau hắn.

Hắn nghe thấy, từ từ quay người lại, thứ đầu tiên lọt vào mắt ta là nốt ruồi lệ nhỏ xinh đẹp hơn cả hoa đào của hắn.

Loading...