Con Nuôi Rắc Rối - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-08-25 11:15:58
Lượt xem: 2,869
Hắn hành động một cách hung hãn.
"Ta làm thế nào lấy lòng nàng cũng vô dụng, vậy không bằng dùng cách của ta, giữ nàng lại."
Ta lớn tiếng quát hắn.
"Ngươi dám?"
“Hiện tại ngươi không sợ ta đi c.h.ế.t sao?"
Hắn không cho là đúng cười lạnh: "Nàng chết rồi, con trai nàng sẽ ra sao? Kỷ Vân Phù, hiện tại nàng còn sợ hơn ta nhiều."
"Ti tiện vô sỉ..."
Cứ như vậy, ta bị hắn nắm thóp.
...
Hắn ép ta thừa nhận: "Nàng xem, nàng rõ ràng thích..."
Ta phản bác: "Cũng không nhất định chỉ là đối với ngươi."
Một câu khiêu khích đã gây ra tai họa một ngày một đêm cho ta.
Ý thức chìm trong mê man, m.ô.n.g lung.
Núi lửa đã ngủ yên nhiều năm bỗng một đêm bùng nổ dữ dội, lửa phun trào, dòng dung nham nóng bỏng thiêu đốt ánh trăng trắng như tuyết.
Dần dần, ánh trăng tuyết trắng nhuốm một màu đỏ thắm.
Vị hoàng đế trẻ tuổi đưa tay ra kéo mạnh, ánh trăng lơ lửng trên không trung rơi xuống, rơi vào thế giới trần tục thấp kém nơi hắn đang ở.
Nàng đến, nhân gian của hắn đã có ánh sáng.
Hắn dùng quyền năng của đế vương để đe dọa, dùng môi lưỡi dịu dàng để mê hoặc, chiếm đoạt tất cả ánh sáng và màu sắc của ánh trăng, từ trắng như tuyết đến đỏ thắm, biến tất cả thành của riêng mình.
Có lẽ là ti tiện, có lẽ là cố chấp, có lẽ là ngang ngược, nhưng điều đó thì có gì quan trọng đâu?
Chỉ cần giữ nàng lại, dù có thành ma thì đã sao?
...
Tim đập thình thịch, chìm vào sợ hãi.
Cuối cùng khi tỉnh lại từ ý thức mê man, đập vào mắt là một mảnh hỗn độn.
Còn người nam nhân kia thì y phục vẫn chỉnh tề, như không có chuyện gì xảy ra.
Người chật vật, nhếch nhác chỉ có mình ta.
Ta phẫn uất bất bình, hung hăng đá hắn.
Cổ chân bị hắn nắm chặt, ngay sau đó, bị khóa lại bằng một vật lạnh lẽo.
Chẳng lẽ là cùm sao? Ta trong lòng thắt lại, cúi đầu nhìn xuống.
Là một sợi dây đỏ mảnh, trên đó treo những chiếc chuông vàng xinh đẹp đung đưa.
Lắc chân, thật hoài niệm.
Nam nhân đeo lắc chân cho nữ nhân, là muốn trói buộc với nàng cả đời này và kiếp sau.
Người nam nhân cúi đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gảy, gió khẽ lay động, âm thanh trong trẻo lan tỏa trong lòng.
Hắn như đang suy nghĩ điều gì, nhẹ nhàng thốt lên: "Hay."
Tiếp đó, ánh mắt xâm chiếm của hắn chậm rãi rơi vào đôi mắt hoảng loạn của ta.
"Lắc thử xem, có đẹp không, còn phải thử mới biết."
......
Lần này hoàn toàn không thể trốn thoát.
Lệ Trì tên điên này trực tiếp đưa ta đến trước mặt Thái hậu.
"Tổ mẫu, đây chính là cháu dâu tương lai của người."
Lời còn chưa dứt, một ấm trà đã đập thẳng vào đầu hắn, khiến m.á.u me be bét đầy mặt.
Hắn không chút để ý, dùng tay lau đi, tiếp tục nói: "Tổ mẫu cứ đánh đi, đánh đủ rồi, cháu trai muốn bàn với người chuyện lập hậu."
Thái hậu không nói một lời thừa thãi, trực tiếp đuổi người: "Cút."
Máu trên mặt hắn vẫn còn nhỏ tong tong, hắn không hề nhúc nhích.
Ta nhìn mà kinh hãi, kéo tay hắn định đi: "Mẫu hậu, hắn nhất thời hồ đồ, con sẽ khuyên hắn."
Hắn lại cười lạnh: "Có phải ta nhất thời hồ đồ hay không, các người nhìn không ra sao?"
Thái hậu lại ném chén trà vào người hắn.
"Ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi. Ngươi dám cưới nàng ta, thì ta cũng dám g.i.ế.c nàng ta."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ánh mắt Lệ Trì tức khắc trở nên âm trầm.
"Tổ mẫu dám g.i.ế.c nàng ấy, ta liền dám lục soát nhà mẹ đẻ của tổ mẫu."
Từ khi hắn lên ngôi, ai ai cũng biết đến sự cứng rắn của hắn, chẳng kẻ nào dám cả gan chống lại uy quyền của bậc thiên tử.
Thái hậu nhất thời nghẹn lời, tức giận đến mức gần như ngất lịm.
Lệ Trì vội bước tới đỡ bà: "Tổ mẫu, mỗi người trong chúng ta hãy nhượng bộ nhau một bước đi."
Thái hậu nghiến răng ken két: "Ngươi muốn nàng ta làm phi tần của ngươi, cũng được thôi. Ngươi cứ giấu nàng ta đi, ta không quản. Nhưng ngươi đừng hòng lập nàng ta làm Hoàng hậu. Hoàng hậu của ngươi phải là người khác."
Lệ Trì dứt khoát: "Không thể nào."
Thái hậu thở hổn hển vì tức giận: "Vậy ngươi nói gì mà mỗi người nhượng bộ một bước?"
"Con chỉ mong có một hồng nhan tri kỷ, và cũng chỉ muốn nàng ấy làm Hoàng hậu của con. Điều này không thể thay đổi. Nhưng con có thể ban cho nàng ấy một thân phận khác, như vậy mọi người đều vui vẻ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nuoi-rac-roi/chuong-31.html.]
"Thân phận gì?"
"Công chúa Đông Quận quốc. Trước đây con từng xuất binh giúp họ dẹp loạn, quốc chủ của họ nợ con một ân tình, ông ta sẽ giúp con việc này."
Thái hậu cười lạnh trong cơn giận.
"Ngươi đã tính toán đâu vào đấy rồi, còn đến hỏi ta làm gì?"
Lệ Trì cung kính đáp: "Con vẫn luôn kính trọng tổ mẫu."
Thái hậu tức giận đến mức không nói nên lời, hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất, quát lớn: "Cút!"
“A Trì, chúng ta hãy nói chuyện đi." Ta cố gắng khuyên giải hắn.
Hắn gật đầu, ra hiệu cho ta ngồi xuống: "Nàng nói đi."
Chẳng mấy chốc, hắn đã nắm thế chủ động.
Hắn hỏi ta: "Kỷ Vân Phù, những điều người lo lắng có phải vẫn là ba điều đó không?"
“Hả?"
"Thứ nhất, e ngại bị người đời khinh miệt; thứ hai, e ngại ta không phân biệt được tình yêu và ân tình; thứ ba, e ngại ta không yêu dung nhan già nua của người."
Vậy mà hắn vẫn nhớ rõ từng điều.
Ta lặng lẽ gật đầu.
"Được, hiện tại vấn đề thứ nhất đã được giải quyết. Người còn điều gì băn khoăn không?"
Thân phận giả đã hợp lý, lại còn có sự bảo đảm của quốc chủ Đông Quận...
Ta lau mồ hôi trên trán, "Cứ coi như không có gì."
"Vấn đề thứ hai, cũng đã được giải quyết."
"Hả?"
"Kỷ Vân Phù, năm nay ta đã hai mươi hai tuổi, chẳng lẽ lại ngu ngốc đến mức không phân biệt được tình yêu và ân tình hay sao?"
Hắn khiến ta nghẹn lời.
"Vấn đề thứ ba, tạm thời ta chưa có câu trả lời nào tốt hơn.
"Ta vẫn giữ nguyên câu trả lời trước đó, sẽ giao quyền lực cho người. Nếu có một ngày ta thay lòng đổi dạ, người có thể phế truất ta, thay ta trị vì giang sơn."
Ta hoàn toàn không có cơ hội để từ chối.
Đột nhiên, hắn lạnh lùng đưa ra câu hỏi nhức nhối nhất: "Con trai của nàng là con của ai?"
Có nên nói thật hay không đây?
"Quan trọng lắm sao?"
Ánh mắt hắn dấy lên phong ba bão táp, "Không quan trọng, chỉ cần là cốt nhục của nàng, ta đều nhận. Nhưng ta phải chắc chắn rằng, trong lòng nàng không có ai khác."
Ta ngượng ngùng đáp: "Không có ai khác."
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, đáy mắt hắn lóe lên ánh sáng như trời quang mây tạnh sau cơn mưa, rực rỡ vô ngần.
"Ừm, ta biết rồi."
Ta bừng tỉnh, mới nhận ra mình đã bị hắn gài bẫy.
Trong lòng không có ai khác, chính là ngầm thừa nhận có hắn, sau đó mới tính đến chuyện có hay không có người khác.
“Lại đây."
Thật đáng sợ, ta cảm thấy trước mặt vị hoàng đế trẻ tuổi này, đầu óc ta như mụ mị đi.
Khi hoàn hồn lại, đã bị hắn ức h.i.ế.p thêm lần nữa.
"Ngươi..." Sự phản kháng yếu ớt của ta bị nhấn chìm trong nụ hôn của hắn.
Y phục của hắn luôn chỉnh tề, ta nhất thời không cam lòng, thừa lúc hắn không để ý, hung hăng kéo một cái.
Những vết sẹo chằng chịt trên n.g.ự.c hắn hiện ra.
Ta sững sờ.
"Đây là gì?"
Hắn im lặng.
Uy nghiêm của bậc đế vương trong khoảnh khắc này tan biến như mây khói.
"Lệ Trì, ngươi nói đi."
Hắn cúi đầu, "Làm sao ta có thể thờ ơ trước cái c.h.ế.t của nàng chứ?"
"Cho nên ngươi mới tự làm mình bị thương?
"Ngươi điên rồi sao?"
Hắn cụp mắt không nói.
Mỗi một vết sẹo đều khắc sâu đến nhói lòng, vết cũ vết mới chồng chéo lên nhau.
Thảo nào, đêm đó dù có động tình đến mấy, hắn vẫn luôn khoác y phục chỉnh tề.
Ta đẩy hắn ra: "Ngươi khiến ta quá thất vọng. Ta cứ ngỡ ngươi biết phân biệt phải trái, đâu là việc nên làm, đâu là việc không nên làm."
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Phù Nhi. Khi nhớ nàng đến không chịu nổi, ta mới làm vậy."
Ta lắc đầu: "Buông tay."
"Về sau sẽ không như vậy nữa."
"Phù Nhi, khi nàng không ở bên, ta đã rất cố gắng để sống."