Con tin - 21 (END)
Cập nhật lúc: 2024-06-30 10:07:47
Lượt xem: 1,546
Sau đó, ta rời hoàng cung và đi rất nhiều nơi.
Ở đại mạc xem những vị sao trên bầu trời đêm, đến Giang Nam nghe vũ nhạc ti trúc.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta cũng quen biết rất nhiều bạn bè.
Trong đó không thiếu đại nương nhiệt tình muốn giới thiệu công tử cho ta.
“Cám ơn, ta đã có phu quân.” Ta đều nói như thế.
Ta chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.
Bởi vì ta biết, A Cẩn, chàng chưa bao giờ rời xa ta.
Cháu trai ta là một đế vương trời sinh, dưới sự thống trị của nó, Thiên Tề rất thịnh vượng.
Nhiều năm sau, tóc ta đã bạc
Thời khắc cuối cùng, bệ hạ và con cái của ngài đón ta về cung, canh giữ ở trước giường không ngủ không nghỉ.
Trong lúc hoảng hốt, dường như ta lại nhìn thấy A Cẩn.
Chàng vẫn còn trẻ như vậy, mặc trường bào sáng như ánh trăng, giống như là công tử thanh nhã nhà bên.
Chàng mỉm cười, vươn tay về phía ta.
Trong nháy mắt đó, ta dường như một lần nữa trở thành thiếu nữ mười bảy tuổi.
Ta kéo váy chạy về phía chàng, vọt vào trong lòng chàng.
Chàng ôm ta thật chặt và nói: “A Diên, nhiều năm như vậy, nàng vất vả một mình rồi.”
Ta lắc đầu.
“Thiếp biết, chàng chưa bao giờ rời đi.”
Chúng ta nhìn nhau cười, nắm tay nhau, cùng nhau đi về phía dòng sông lấp lánh.
Lần này, chúng ta không chia tay nữa.
(--END--)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-tin/21-end.html.]
----
Nhà mình có 1 bộ thể loại như này, rcm mn đọc bộ ĐỢI THANH LOAN nhé
Ta là Công chúa tiền triều, sau cuộc nổi loạn đoạt vị, hai chân của ta bị tàn tật, bị quản thúc trong hậu cung.
Mọi người đều nói rằng sau khi Công chúa Thanh Loan bị tàn tật, tính tình rất tệ nên không ai muốn hầu hạ ta.
Trong cung của ta chỉ có một cửa sổ nhỏ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy long xa (xe trong hoàng cung) đi ngang qua.
Ngày hôm đó, ta đang nằm bên cửa sổ, người ngồi trên long xa vén rèm lên, ánh mắt chúng ta chạm nhau.
Nam nhân này có lông mày kiếm và đôi mắt sáng rực, khung xương rõ ràng, như thể được điêu khắc.
Ta hỏi: “Đó là ai?”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng, không dám trả lời câu hỏi của ta. Ta cười khẩy và hạ lệnh kéo tất cả ra ngoài c--hặt đầu.
Nam nhân trong long xa ngăn ta lại, nói tên hắn là Phương Tư Tận, khuyên ta hãy sống tốt, đừng ủ rũ và hành hạ bản thân.
Không ngờ chỉ trong vòng nửa giờ sau, hắn đã khiến Hoàng đế tức giận khi nói những điều vô nghĩa trước mặt văn võ bá quan và ngay lập tức bị giáng xuống làm cung nô.
Nói là cung nô cho dễ nghe chứ thực ra chính là bị tịnh thân và xăm mình, từ một văn thần nho nhã được nhiều người cung kính trở thành một thái giám bất nam bất nữ.
Không những vậy, Hoàng đế còn ng--u ng--ốc đến mức còn hạ lệnh cho hắn hầu hạ chăm lo cuộc sống thường ngày của công chúa tiền triều là ta đây... trong thời hạn một tháng. Nếu sau một tháng ta không thể đi lại trên mặt đất thì hắn sẽ bị xử tử.
Đùa gì vậy, ta đã là người tàn tật rồi, làm sao đi lại được? Nhưng quân lệnh như sơn*, ba ngày sau hắn vẫn phải tới.
*(lệnh vua cao như núi)
…
Tình cờ, hôm đó lại là ngày mồng một tháng chạp âm lịch, ngày đầu tiên của tháng cuối năm.
Không lâu sau khi bị xử phạt, Phương Tư Tận vẫn chưa hồi phục sức khỏe, khuôn mặt vẫn tái nhợt.
Nhìn vẻ mặt xa cách của hắn, ta cảm thấy khó chịu, một kẻ có tội phải hầu hạ một người khuyết tật như ta là đúng rồi.
Lần đó, khi gặp hắn trên long xa, hắn đã khuyên ta hãy sống thật tốt, bây giờ hắn gặp rắc rối như vậy, ta muốn xem liệu hắn còn có thể nói câu gì đó mỉa mai ta hay không.
Đêm đó, hắn thức ngoài cửa, nửa đêm rên rỉ đau đớn, nghe đến đó ta khó chịu không ngủ được. Hắn quấy rối giấc mộng của ta, thật muốn c--hặt đầu hắn!