Con trai tôi - 6 (END)
Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:13:23
Lượt xem: 1,502
Lòng nóng như lửa đốt, tôi đành phải báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát biết được tình huống, liền lập tức bắt đầu giúp tôi tìm người. Cảnh sát thử liên lạc với Ngô Chí và mẹ chồng, cũng không liên lạc được, liền xem camera giám sát những con đường gần nhà trẻ, xem bọn họ đã đi đâu.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy camera kia, trong lòng tôi càng lạnh. Bởi vì Ngô Chí lái xe đi đón Tư Bác. Camera cho thấy, sau khi bọn họ bắt được Tư Bác, liền đi ra ngoài thành phố lên đường cao tốc.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, tôi căn bản không biết bọn họ đưa Tư Bác đi đâu.
Cảnh sát rất nhanh đã liên hệ cảnh sát giao thông, nhờ bên kia hỗ trợ. Nhưng kết quả cuối cùng lại là, sau khi Ngô Chí lái xe đến trạm phục vụ nào đó, lại đột nhiên biến mất trong ống kính theo dõi.
Xe của hắn, cũng để lại trạm phục vụ. Cẩn thận như vậy, có vẻ như họ đã quyết tâm đưa Tư Bác ra khỏi tôi. Chờ sau khi hắn giấu được người sẽ có thể sai khiến tôi.
Dù sao hắn cũng là cha đẻ của Tư Bác, cho dù cảnh sát cuối cùng thật sự không tìm được người, cũng không thể làm gì hắn. Thật sự là âm hiểm đáng xấu hổ!
Nhưng hắn không biết rằng Tư Bác không phải là Tư Bác bốn tuổi. Nó căn bản sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Quả nhiên, hai giờ sau, cảnh sát bên này nhận được tin tức. Nơi ở của Tư Bác đã lộ ra. Nhưng kỳ quái chính là, cảnh sát bên kia lại nói hiện tại không tiện mang bọn họ trở về. Tốt nhất là tôi qua bên đó một chuyến.
9
Lúc tôi đến huyện Tây Trạch thì đã khuya rồi. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy Tư Bác còn nguyên vẹn, hòn đá treo lơ lửng trong tim tôi cuối cùng cũng được đặt xuống.
Tư Bác nhào vào trong lòng tôi: “Huhuhu, con rất sợ, mẹ. Cha và bà nội nói muốn ném con vào trong núi, không bao giờ cho con trở về.”
Lúc này, cảnh sát đưa hắn trở về nói: “Chúng tôi tìm được bọn họ ở thôn dưới huyện Tây Trạch. Người bạn nhỏ này thông minh, ở chỗ đông người hét lên bắt bọn buôn người, khiến người dân bị thu hút. Sau đó có người báo cảnh sát, chúng tôi mới tìm được người.”
Tôi oán hận hỏi: “Hai kẻ không có lương tâm kia đâu!”
Sắc mặt cảnh sát phức tạp nói: “Trong thôn vừa mất đi hai đứa trẻ, vừa nghe có kẻ buôn người, dân làng liền phẫn nộ tiến lên đánh hai người một trận. Bà nội Tư Bác già rồi, cũng không nặng lắm, nhưng cha Tư Bác lại bị đánh rất nặng. Bây giờ còn đang cấp cứu ở bệnh viện.”
Đây cũng là một tin tức tốt. Tốt nhất là bị đánh chết, không bao giờ gây tai họa cho hai mẹ con chúng tôi nữa.
Tôi vừa nghĩ như vậy, bên bệnh viện liền truyền đến tin tức. Ngô Chí cấp cứu không thành, đã chết. Theo như lời bệnh viện nói, bụng dưới của hắn nơi đó bị người ta mạnh đạp một cước, làm cho lá lách của hắn bị vỡ, vừa tới bệnh viện liền chết. Chỉ là mẹ chồng không muốn tin sự thật này, kiên quyết lôi kéo bác sĩ làm cấp cứu.
Sau khi biết con trai mình rốt cuộc không về được, mẹ chồng thoáng cái già đi mười tuổi. Nhưng bà ta không thích đổ tội cho Tư Bác nên đổ hết tất cả sai lầm đều lên người tôi: “Nếu không phải mày nhất định cướp cháu trai tao đi, con trai tao làm sao có thể c.h.ế.t thảm như vậy!”
Bà ta nói xong muốn đánh tôi, lại bị cảnh sát ngăn lại. Người dân ở đây vẫn quá hiền làng, không cho bà già vô lý này đi luôn đi.
Những người dân ở đây phải chịu trách nhiệm về việc này, tôi nhất định sẽ dốc hết tất cả sức mời luật sư lên tòa án giúp bọn họ.
Đi lòng vòng, Tư Bác rốt cục lại trở về bên cạnh tôi.
Còn mẹ Ngô Chí, theo như kiếp trước mà nói, cũng không sống được mấy năm có nữa, cứ để tuỳ bà ta thôi.
Suốt quãng đời còn lại, tôi sẽ cùng Tư Bác tìm lại toàn bộ quãng thời gian tốt đẹp đã mất trong kiếp trước.
Ngoại truyện - Tư Bác
Đây là năm thứ bảy mẹ rời khỏi nhà, cũng là năm thứ bảy tôi chịu đựng cơn giận dữ của cha. Từ sau khi mẹ đi, cha càng thêm nóng nảy.
Nhất là sau khi ông ta xem mắt nhiều lần thất bại, sẽ về nhà trút lửa giận lên người tôi. Lúc đầu là nhục mạ bằng miệng, sau khi bà nội qua đời, động một chút là đánh đập tôi một trận.
Tôi chưa bao giờ trách mẹ. Bởi vì mẹ vì tôi trả giá quá nhiều, tôi không muốn mẹ vĩnh viễn phải vất vả như vậy. Cho nên tôi thường xuyên dùng điện thoại của bà nội báo bình an cho mẹ, tôi nói với mẹ là tôi sống rất tốt, bảo mẹ đừng nhớ tôi.
Nhưng mà... nắm đ.ấ.m của cha thật sự quá đau.
Sau khi ông ta nhục mạ mẹ một lần nữa, lại đánh gãy chân tôi, tôi cảm thấy tôi thật sự chống đỡ không nổi nữa. Vì vậy, tôi leo lên mái nhà và nhảy thẳng xuống.
Nhưng sau khi tôi chết, tôi cũng không biết vì sao, linh hồn của mình vẫn bay trên không trung, không đi đâu được. Cho đến khi, mẹ tôi kiếm đủ tiền muốn đưa tôi rời đi. Nhưng tất cả những gì mẹ nhận được, chỉ là tin tức tôi đã chết. Lúc ấy mẹ liền khóc đỏ cả mắt.
Tôi rất muốn đi qua giúp mẹ lau nước mắt, nhưng tôi lại không thể chạm vào mẹ.
Cho đến khi mẹ tức giận cầm d.a.o phay đi báo thù cho tôi, tôi mới biết mấy năm nay mẹ thật sự cho tới bây giờ chưa từng quên tôi. Nhưng giờ khắc này, tôi hy vọng mẹ đã quên tôi biết bao. Như vậy mẹ sẽ không cần liều mạng với cha.
Sau đó mẹ báo thù xong cho tôi, cũng kết thúc sinh mệnh của mình. Linh hồn của tôi bay ở không trung, dùng hết tâm can hét to, nhưng cũng không cách nào ngăn cản mẹ được.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Khoảnh khắc mẹ tắt thở, linh hồn của tôi tựa hồ đột nhiên không còn bị hạn chế. Khi ý niệm của tôi chuyển động, linh hồn đột nhiên bị một lực hút đi.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại năm bốn tuổi. Khi đó, mẹ còn chưa rời đi, cũng không tìm cha sống chết. Cho nên tôi âm thầm hạ quyết tâm, lúc này đây nhất định phải bảo vệ mẹ cho thật tốt.
Nhưng không ngờ là, mẹ tôi lúc này, hình như không giống như mẹ ngày trước. Xem ra, mẹ cũng giống như tôi, đã trở lại.
Như vậy lúc này đây, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ nhau thật tốt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-trai-toi/6-end.html.]
(--END--)
-------
CHA TÔI [FULL]
Nguồn: zhihu
Raw: Thanh Tiếu Quân
Editor: Nhân Trí
-----
Năm đó mẹ qua đời vì bạo bệnh, cả bầu trời của cha đã sụp đổ.
Vốn dĩ ông muốn đi theo mẹ tôi, nhưng khi đó tôi còn quá nhỏ, còn nói giọng nghịu, chỉ biết ôm đùi cha mà khóc.
Không còn cách nào khác, ông chỉ có thể lau khô nước mắt, một mình gánh vác cái nhà này.
Khi tôi lên năm tuổi, cha tôi đã đón một người đàn ông khiếm thính đẹp trai về làm chồng nuôi từ bé cho tôi.
1
Mùa đông khắc nghiệt, sườn núi Bình An có tuyết lớn.
Radio đang phát bản tin, tôi ngồi trên ghế, tay cầm chiếc bánh đào, ngửi mùi thơm của thịt gà bay từ bếp bay ra, thèm đến chảy nước miếng.
Hôm nay, cha tôi hầm một con gà mái già, nhưng tôi vẫn còn chưa được ăn, nguyên nhân là...
Tôi nhìn thoáng qua bên phải, Trình Dục Bạch đang may một cái mũ lông thỏ, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nào có ai sinh nhật mà cũng không phấn khởi như vậy chứ, tôi thầm oán thầm vài câu, lập tức tiến đến bên tai phải của anh, thì thầm với anh: “Trình Dục Bạch, anh có đói bụng không?”
Trình Dục Bạch nhìn tôi một cái, chậm rãi nói: “Không đói bụng... không muốn.”
Anh luôn như vậy, rõ ràng biết tôi có ý gì, cũng không chịu làm theo lời tôi. Tôi không vui chút nào.
Cha tôi nói người lớn tuổi đều biết yêu thương người khác, Trình Dục Bạch hơn tôi sáu tuổi, nhưng anh lại không hề yêu thương tôi.
Đảo mắt, tôi đổi hướng, tiến đến bên tai trái anh mắng thầm một câu: “Trình Dục Bạch là đại ngu ngốc.”
Trình Dục Bạch không có phản ứng, vẫn tiếp tục làm việc trong tay.
Tai trái của anh bị điếc, cho dù tôi có nói xấu, anh cũng không nghe được gì.
Cảm thấy mỹ mãn, tôi ngồi trở lại chỗ cũ với sắc mặt thản nhiên, tiếp tục ăn bánh đào trong tay. Nhưng bánh đào không có vị thịt gà, mới vừa nhai vài miếng tôi đã bỏ xuống.
Trình Dục Bạch vẫn còn đang may mũ, từng mũi từng mũi, động tác vừa nghiêm túc vừa tỉ mỉ.
Tốt lắm.
Thời tiết lạnh, biết tự may mũ cho mình, chứng tỏ người này còn chưa ngốc đến mức chịu lạnh.
Tôi chán đến c.h.ế.t ghé vào cái bàn nhỏ, nhìn anh làm công việc may vá. Càng nhìn, càng cảm thấy không thích hợp.
“Trình Dục Bạch.” Tôi chọc chọc bả vai anh, tốt bụng nhắc nhở: “Mũ anh làm nhỏ rồi.”
Trình Dục Bạch không để ý tới tôi.
Lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú, ai có thẻ vui vẻ chứ?
Tô bĩu môi xoay đầu sang một bên, “Hừ” một tiếng, quyết tâm sau này nếu tôi còn nói chuyện với anh thì tôi chính là chó con.
Trong phòng thoáng chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Tôi ngồi bên này ngó ngó, bên kia vẫn keo kiệt, chuyên chú làm việc của mình, ngay lúc tôi sắp nhịn không được định mở lời với Trình Dục Bạch thì từ phòng bếp giọng cha tôi vọng vào: “...Ăn cơm nào!”
Mắt tôi sáng lên, nhìn chằm chằm ra cửa.
Rèm cửa được vén lên, cha tôi bưng canh gà vui vẻ hớn hở bước vào, lúc này, vừa hay Trình Dục Bạch cũng may xong một mũi cuối cùng.
“Mạn Mạn.” Anh bỗng nhiên gọi tôi một tiếng.
Tôi theo bản năng quay đầu lại, lập tức, chiếc mũ lông thỏ vừa được may xong đã được đội lên đầu tôi khiến tôi sững sờ.
Trình Dục Bạch vươn tay giúp tôi chỉnh lại mũ, lúc này mới thản nhiên nói: “Không nhỏ, rất vừa vặn.”
----Đọc tại MonkeyD