Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công chúa gả thay - C2

Cập nhật lúc: 2024-08-02 03:51:27
Lượt xem: 407

 

2

 

Lãnh Tụy Hiên mọi người thấy ngự giá tiến đến, nhao nhao có chút hoảng sợ, dù sao hoàng đế chưa từng tới.

 

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn an. "

 

Bát công chúa quỳ gối hành lễ, trong lòng cũng tràn đầy lo sợ bất an. 

 

Bởi vì phụ thân uy nghiêm này, nàng chỉ có ở trong cung yến xa xa mới có thể liếc mắt một cái, hoặc là đi thỉnh an trong cung hoàng hậu, ngẫu nhiên gặp được một lần.

 

Hoàng đế nhàn nhạt lên tiếng, liền bắt đầu quan sát nữ nhi này. 

 

Lông mày nông mà nhỏ, lông mi dài mà vểnh, một đôi mắt hạnh liễm diễm ba quang, hai má phớt hồng, chợt liếc mắt không cảm thấy kinh diễm, là một loại đẹp dễ nhìn nhạt như hoa cúc mùa thu. 

 

Hoàng đế nhất thời lại hình dung không ra tướng mạo của nữ nhi này, chỉ cảm thấy nàng giống như cung nữ được họa sĩ tỉ mỉ vẽ, làm cho người ta thấy quên tục như mộc xuân phong.

 

Than ôi! Đáng tiếc.

 

Hoàng đế trong lòng có chút tiếc nuối, tiếc nuối không thể sớm chú ý tới nữ nhi này, không thể cho nàng chọn một vị hôn phu tướng mạo đoan chính. 

 

Hiện tại đem nàng giao cho Tiêu Dực, thật sự là có chút đáng tiếc.

 

Nhưng mà hoàng đế nghĩ lại, vì giang sơn của hắn mà hạ giá, cũng không thể tính là quá hy sinh. 

 

Dù sao so sánh với công chúa tiền triều, không cần hòa thân gả đi xa, đã xem như thập phần may mắn.

 

Hoàng đế sau khi Lãnh Tụy Hiên xem qua Bát công chúa, trong lòng đã hạ quyết tâm. 

 

So với Thành An công chúa gây chuyện, hiển nhiên Bát công chúa là lựa chọn tốt nhất để gả cho Tiêu Dực.

 

Chưa quá ba ngày, trong cung liền truyền ra tin tức, nói Thành An công chúa nhiễm bệnh ác, dược thạch tổn hại, hôn sựnàng cùng Tiêu Dực chỉ có thể tạm thời hoãn lại. 

 

Truyện được đăng duy nhất trê. Monkey trên những kenh khác là giả mạo!

Lại qua một tháng, hoàng đế cho rằng Tiêu Dực tuổi không còn nhỏ, không muốn hắn vì Thành An công chúa mà trì hoãn tuổi thanh xuân. 

 

Vì thế hạ chỉ, phong Bát công chúa làm Trường Nhạc công chúa, hơn nữa đổi ban cho Bát công chúa làm Tiêu vương phi.

 

Khiến người ta có chút buồn cười chính là, thánh chỉ vừa hạ, đã có người ở trường đua ngựa ngoại ô kinh thành gặp được Thành An công chúa "Bệnh nặng". 

 

Thành An công chúa sắc mặt hồng nhuận, dịu dàng cười nói, nào có cái gì gọi là bộ dáng bệnh nhân.

 

Tất cả mọi người đều hiểu, đại khái là Thành An công chúa chướng mắt Tiêu Dực, cố ý giả bệnh từ hôn. 

 

Dân chúng không khỏi có chút lòng đầy căm phẫn, chiến thần của bọn họ là vì quốc gia mới tàn phế, Thành An công chúa dựa vào cái gì ghét bỏ.

 

Bất quá tức giận thì tức giận, dân chúng lại không có giận chó đánh mèo đến trên người Hoàng đế. 

 

Dù sao làm sai chính là Thành An công chúa, mà hoàng đế cũng bồi thường cho Tiêu Dực.

 

Khi tin tức truyền tới Lãnh Tụy Hiên, Trường Nhạc công chúa mới ra cửa đã được người ta đồng tình rất nhiều . 

 

Tuy rằng Tiêu Dực ngoại trừ tàn phế, không có gì không tốt. Nhưng cùng là công chúa, một người có thể giả bệnh tưg hôn, một người lại bị trở thành vật bồi thường, ít nhiều có chút thê lương.

 

Cách màn sa, lờ mờ có thể nhìn thấy giường lớn bằng gỗ lim, Trường Nhạc công chúa vùi đầu vào trong chăn, toàn thân đều khẽ run rẩy.

 

Các cung nữ đứng hầu ở bên ngoài, có chút lo lắng nàng có phải chịu không nổi đả kích như vậy hay không, một mình len lén khóc.

 

Khó tránh khỏi lại có chút đau lòng, công chúa từ nhỏ đã không được bệ hạ yêu thích, bây giờ Thành An công chúa không muốn gả người, liền cứng rắn nhét cho nàng.

 

Trường Nhạc cũng không phải đang khóc, mà là đang cười, nàng sợ mình cười quá lớn tiếng, lúc này mới trốn trong chăn cười. 

 

Từ khi ban thánh chỉ xuống, trong lòng Trường Nhạc liền vui như nở hoa, giống như bị bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng.

 

Người người đều cảm thấy nàng thiệt thòi gả cho Tiêu Dực, nhưng thật ra là nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ cầu còn không được. 

 

Nàng thích Tiêu Dực, thích rất lâu rất lâu. 

 

Nhưng Thành An công chúa bá đạo, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước Tiêu Dực. 

 

Sự yêu thích này, cũng bị nàng giấu thật sâu trong lòng.

 

Hôm nay phải gả cho người trong lòng, Trường Nhạc mới không quan tâm đối phương có phải tàn phế hay không, trong lòng nàng đều là Tiêu Dực.

 

Sau khi Trường Nhạc công chúa cập kê, Khâm Thiên Giám liền tính toán ngày lành tháng tốt kế tiếp. 

 

Lễ bộ động tác càng nhanh, nghiêm khắc dựa theo ý tứ của Hoàng đế, tận lực trong năm đem hôn sự hoàn thành.

 

Ngày đại hôn khua chiêng gõ trống, mười dặm hồng trang, không biết có phải hoàng đế áy náy với Trường Nhạc công chúa hay không, hoặc là muốn thể hiện ân trạch của hoàng thất đối với Tiêu Dực, đồ cưới của Trường Nhạc công chúa đặc biệt phong phú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cong-chua-ga-thay/c2.html.]

 

Bởi vì chân của Tiêu Dực, nghi thức đại hôn đã được tinh giản qua, nhưng Trường Nhạc vẫn mệt mỏi đến cả người đau nhức. 

 

Trên đầu đội khăn voan đỏ thẫm, khi ngồi trên giường phủ kín đậu phộng táo đỏ long nhãn, đau nhức chua xót trên người đều bị thấp thỏm khẩn trương thay thế.

 

Trường Nhạc khẩn trương lắng nghe động tĩnh chung quanh, ngay cả ngón tay cũng kìm lòng không đậu mà nắm chặt, một chiếc khăn tay sa hồ bị nàng túm đến nhăn nhúm.

 

Bất quá Tiêu Dực tựa hồ không có sốt sắng như vậy, hắn vén khăn voan, lại cùng Trường Nhạc uống rượu hợp cẩn, toàn bộ quá trình đều là một bộ biểu tình nhàn nhạt.

 

Trường Nhạc thân làm tân nương không khỏi có chút thất vọng , nghĩ thầm Tiêu Dực có lẽ là thích Thành An công chúa, cho nên đối với người thay thế nàng thờ ơ.

 

“Ngủ thôi. "

 

Thật vất vả chịu đựng đến lúc động phòng, Tiêu Dực trong lòng vui mừng, lấy tay chống giường, bò vào bên trong, tự mình ngủ.

 

Trường Nhạc mặc một thân áo lót đỏ, có chút luống cuống, lại có chút khó xử đứng ở bên giường, sững sờ nhìn sau lưng Tiêu Dực. 

 

Ngay cả Hỉ Chúc bên cạnh cũng vì nàng mà rơi lệ.

 

Thật lâu sau, Trường Nhạc hít sâu mấy hơi, rón rén buông rèm, bò lên giường nằm xuống bên ngoài. 

 

Bên tai là tiếng hít thở trầm ổn đều đều, Trường Nhạc bỗng nhiên an tâm, nhắm mắt lại, từ từ ngủ thiếp đi.

 

Tiêu Dực ở một bên lúc này lại mở mắt, nhẹ nhàng trở mình, lẳng lặng đánh giá người vợ này. 

 

Nàng so với trong tưởng tượng của mình nhỏ hơn rất nhiều, quả nhiên mới mười lăm tuổi. 

 

Nàng cũng nhu thuận hơn so với tưởng tượng của mình, cho dù bị lạnh nhạt, cũng có thể im lặng.

 

Tiêu Dực nhìn khuôn mặt ôn tĩnh của tiểu thê tử, không khỏi thở dài một hơi, có loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn. 

 

May không phải là Thành An công chúa gả tới, bằng không hắn thật sự là xui xẻo.

 

Một đêm không nói gì, khi mở mắt ra đã là mặt trời lên cao. 

 

Trường Nhạc theo bản năng nhìn sang bên phải, lại phát hiện Tiêu Dực đã sớm dậy.

 

Nha hoàn ở ngoài trướng nghe thấy động tĩnh, cung kính nói: 

 

"Vương phi, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu, Vương gia đang chờ ngài ở chính đường.”

 

Giọng Trường Nhạc có chút lo lắng, cho dù là lần đầu tiên thành gia lập thất, cô cũng biết ngày đầu tiên sau khi kết hôn là muốn gặp trưởng bối.

 

Nha hoàn cười yếu ớt nói: "Là Vương gia phân phó, để ngài tỉnh ngủ mới đến.”

 

Mặc dù Tiêu Dực phân phó như vậy, mà nha hoàn cũng làm như vậy, nhưng Trường Nhạc vẫn gấp đến độ không chịu được. 

 

Ngày đầu tiên thành hôn sao có thể ngủ nướng chứ, đây không phải sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho các trưởng bối Tiêu gia sao.

 

Trường Nhạc rửa mặt chải đầu xong, vội vã chạy tới chính đường. 

 

Các trưởng bối của Tiêu gia tộc đã sớm chờ ở đó, đang thân thiết nói chuyện với Tiêu Dực.

 

Nhìn thấy Trường Nhạc công chúa, các trưởng bối thi lễ trước: 

 

"Bái kiến công chúa điện hạ." 

 

Sau đó theo thứ tự được Tiêu Dực giới thiệu, quen biết Trường Nhạc.

 

Tim Trường Nhạc đập thình thịch, trong lòng cảm thán may mắn các trưởng bối đều là tính tình hiền lành, cũng không truy cứu tội lỗi nàng đến muộn.

 

Sau khi gặp qua các vị trưởng bối, Tiêu Dực liền mang theo Trường Nhạc đi từ đường Tiêu gia. 

 

Trên bàn thờ ở từ đường, Trường Nhạc gặp được bài vị của cha mẹ Tiêu Dực, nàng theo bản năng nhìn lại Tiêu Dực bên cạnh.

 

“Cha, mẹ, hài nhi thành thân, các người không cần lo lắng hài nhi nữa. "

 

Tiêu Dực thành kính hướng bài vị bái lạy, chỉ là bởi vì ngồi trên xe lăn, không thể quỳ một cái.

 

Trường Nhạc nhận Trường Hương từ trong tay nha hoàn, cũng không chút do dự quỳ gối trên bồ đoàn, mắt sáng như đuốc, kiên định lại ôn nhu nói: 

 

"Xin cha mẹ yên tâm, nhi tức nhất định chiếu cố phu quân thật tốt." 

 

Nói xong, Trường Nhạc không khỏi đỏ mặt.

 

Tiêu Dực ở một bên có chút kinh ngạc, sững sờ nhìn Trường Nhạc, lại thấy nàng cười lại với mình, giống như gió xuân phất vào mặt trăm hoa đua nở.

 

Đây là một tiểu cô nương không hề kiêu ngạo, lại ôn nhu thiện lương, trong lòng Tiêu Dực đã có kết luận.

Loading...