Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công Chúa Thanh Bình - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-03-17 15:25:36
Lượt xem: 717

Phò mã của ta là một người cực kỳ dịu dàng, chàng dịu dàng đến độ nha hoàn của ta bò lên tận giường chàng, phò mã cũng không nỡ trách cứ, thậm chí thấy nàng không mặc quần áo, sợ nàng bị cảm còn ôm nàng ngủ cả đêm.

Chàng đối xử với ta cũng rất dịu dàng, biết ta sợ đau, đêm động phòng không dám chạm vào ta, mặc nguyên bộ quần áo nằm ngủ bên cạnh.

Người dịu dàng như thế quả thực là nhân gian ít có, nếu phụ hoàng ta không có một đôi hỏa nhãn kim tinh thì sao có thể tìm được chàng giữa biển người mênh mang cơ chứ.

Gả cho chàng, đúng là phúc phần ta tích cóp ba đời mới có được.

"Phò mã, trên cổ chàng có nhiều vết đỏ quá, là bị muỗi cắn phải không?"

Ta dạo quanh phòng một vòng rồi mới bắt đầu quở trách đám hạ nhân đang quỳ chỉnh tề trên mặt đất.

"Nhìn đám người các ngươi xem, hầu hạ phò mã thế này à? Nên phạt!"

Phò mã vội vàng che chở bọn họ: "Không phải đâu công chúa..."

Ta biết chàng không đành lòng thấy hạ nhân bị trách cứ, nhưng sao có thể tiếp tục để như vậy được, cũng tại chàng quá mềm lòng nên bọn hạ nhân mới dám lười biếng như thế đấy.

"Phò mã không cần nói nhiều nữa, đám hạ nhân này không biết hầu hạ chủ nhân thế nào thì phải dạy dỗ một trận mới được."

Ta chỉ đám người quỳ trên mặt đất, "Sau này các ngươi phụ trách đập muỗi cho phò mã đi."

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Ta vỗ một cái cho bọn họ nhìn: "Cứ làm như thế này, bang, bang, đêm nào cũng vậy, các ngươi phải đứng xung quanh giường của phò mã, cứ đếm đến năm thì vỗ một cái, thay nhau vỗ, vỗ suốt đêm không được lười biếng, không được để thêm một con muỗi nào cắn phò mã nữa."

Phò mã vừa cố hết sức mặc quần ở trong chăn, vừa lắp bắp nói: "Công chúa, không cần..."

Ôi chao, phò mã của ta ơi, nhất định là chàng sợ bọn họ bị mệt đúng không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cong-chua-thanh-binh/chuong-1.html.]

"Phò mã, đều do bọn họ lười biếng mới khiến chàng bị muỗi cắn chứ đâu, ta thà bị mang tiếng lòng dạ hẹp hòi cũng không thể để Khanh Khanh của ta chịu ấm ức được!"

"À còn cái này nữa." Ta vén chăn lên, lộ ra một đứa nha hoàn đang run lẩy bẩy, "Mấy đứa ác nô các ngươi biết phò mã dễ bắt nạt mới dám bò lên chiếm mất giường của chàng đúng không? Còn để ta thấy các ngươi bắt nạt chàng một lần nữa thì ta sẽ băm tay băm chân các người vứt cho chó ăn đấy, không có dễ dãi như bây giờ nữa đâu."

Nha hoàn chấn động, khóc òa lên, phò mã nhìn nàng xong mắt cũng đỏ hoe, cãi cọ với ta: "Công chúa, là do ta kêu Hương Nhi tới làm ấm giường, nàng đừng trách nó làm gì."

"Ôi chao, ra là phò mã sợ lạnh!" Ta giật mình, quay đầu dạy bảo bọn hạ nhân ngay, "Nhìn một cái coi, ngay cả chủ nhân sợ lạnh mà các người cũng không biết!"

"Thôi như thế này đi, bắt đầu từ ngày hôm nay cứ đêm xuống là phải có hai tên đầy tớ cởi hết quần áo đến đây làm ấm giường cho phò mã, phò mã chưa ngủ thì các ngươi không được đi."

Phò mã sợ hãi kêu lên: "Không không, công chúa! Ta không cần!"

Ta lắc đầu, khi nào chàng cũng mềm lòng như thế, không muốn làm phiền người khác, nhưng ta sao có thể khiến chàng bị tủi thân được.

Thu xếp ổn thỏa mọi chuyện ta mới yên tâm rời đi.

Không quá vài ngày khắp Kinh thành thế mà lại truyền ra lời đồn nói ta ngược đãi phò mã.

Bọn họ nói cái gì mà mỗi đêm ta an bài hai nam nhân cởi sạch trắng bóng, một trái một phải kẹp phò mã ở giữa, làm chàng muốn trở mình một cái cũng không được.

Lại còn cho hơn mười người đi vào phòng ngủ của phò mã, chàng vừa chợp mắt thì vỗ tay một cái, vừa thiu thiu ngủ lại vỗ một tràng, tra tấn đến độ cả người chàng tiều tụy gầy ốm.

Nói bậy nói bạ, rõ ràng là do ta sợ phò mã bị muỗi cắn, sợ chàng bị gió lạnh, một trái tim chân thành thế mà lại bị xuyên tạc khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Quả đúng là hiền thê không dễ.

 

Loading...