Công Lược Ma Tôn Xấu Xa - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-06-28 17:19:23
Lượt xem: 1,186
09
Qua mấy ngày, người của Âm Tuyết Các lại đến, ta còn tưởng bọn họ lại đến kiếm chuyện, không ngờ lão già dẫn đầu nói ta là Tiên Thiên Chiến Thần Thánh Thể, muốn ta đến bên cạnh Ma Tôn làm nội gián, nhân cơ hội g.i.ế.c hắn ta.
Nói xong đưa bức họa Ma Tôn cho ta xem.
Mọi người chen chúc nhau xem, Thẩm Hà cũng chen vào.
Bức họa này tỉ lệ trùng khớp 0%, không hề giống Thẩm Hà chút nào.
Chẳng trách bọn họ tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm được Thẩm Hà!
Lão già thấy vẻ mặt khó hiểu của ta, tưởng ta không muốn, liền thao thao bất tuyệt kể lể Thẩm Hà là kẻ xấu xa tày trời như thế nào.
Ta đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù ta ghét Thẩm Hà, nhưng hiện tại hắn ta dù sao cũng là con rể tương lai của Thái Tông Môn chúng ta, nghe người khác mắng hắn ta, ta liền thấy khó chịu.
Quan trọng l, ta không cảm thấy tên đại ma đầu tàn ác bất nhân trong miệng bọn họ, và thiếu niên ngốc nghếch đang gặm dưa chuột bên cạnh ta có chút liên quan nào.
Lão già nói đến mức nước miếng văng tung tóe, ta giơ tay ngắt lời hắn ta.
Ta nói: "Ma Tôn và giới tu chân ít khi giao du, sao có thể nói là tàn ác bất nhân?"
Lão già kích động nói: "Lời tiên đoán của Thiên Cơ Điểu sao có thể là giả? Tiên đoán nói sau này đại bộ phận tu sĩ giới tu chân đều sẽ c.h.ế.t trong tay hắn ta, tất nhiên chúng ta phải ra tay trước!"
Ta cười lạnh một tiếng: "Chỉ vì một lời tiên đoán không biết thật giả, các ngươi liền muốn g.i.ế.c một người vô tội sao? Ngươi ngay cả mặt hắn ta còn chưa từng gặp, sao có thể tùy tiện kết luận?"
Thẩm Hà thật sự chưa từng làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, chỉ chuyên tâm làm ăn trên hắc đạo của mình, chỉ là hắn ta quá lợi hại, trên người lại mang theo lời tiên đoán tai tinh, cho nên giang hồ gọi hắn là Ma Tôn.
Thẩm Hà cầm một quả dưa chuột đứng bên cạnh gặm, bởi vì mất trí nhớ, vẻ mặt không chút liên quan.
Có lẽ là cảm thấy nhàm chán, hắn rời khỏi đám người, cầm bình tưới, hùng hục gánh một thùng nước đầy, tưới cho hành lá sau núi, đi được nửa đường còn bị vấp phải đá.
Ta đuổi hết đám khách không mời mà đến này đi, nói với Thẩm Hà: "Hôm nay cho ngươi nghỉ ngới đó, đi chơi đi."
Thẩm Hà: "Vậy ngươi không được nói với sư phụ là ta không làm việc."
Ta nổi giận, "Trong mắt ngươi ta là loại người như vậy sao!"
Thẩm Hà uất ức nói: "Ngươi luôn bắt nạt ta."
Ta lại không giận nữa.
Ta nói: "Sau này sẽ không bắt nạt nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cong-luoc-ma-ton-xau-xa/chuong-6.html.]
Nhưng ta đã nuốt lời.
10
Sư phụ có lẽ là thấy mấy ngày nay tâm trạng ta không tốt, tưởng ta ở trên núi buồn chán, đề nghị chúng ta xuống núi đi dạo, tổ chức hoạt động tập thể, thuận tiện còn có thể có cơ hội tương tác với Thẩm Hà.
Hoạt động tập thể của Thái Tông Môn là một hoạt động rất phong phú, bao gồm bán rau, đi dạo phố, đánh quái, tiện tay đánh cho mấy đứa nhóc không nghe lời một trận, nội dung vô cùng phong phú.
Ta vui vẻ đồng ý, thầm nghĩ vừa hay mua thuốc cho sư phụ, liền đóng gói rau quả đã thu hoạch, xuống núi bắt đầu hoạt động tập thể quy mô lớn.
Không ngờ đi được nửa đường, có người đến tìm chúng ta cầu cứu, nói gần đây có yêu quái quấy phá, có mấy người dân lên núi săn b.ắ.n đã chết.
Ta để mấy tiểu sư đệ sư muội xách rau quả xuống núi bày hàng, cùng sư phụ và Thẩm Hà đến nơi dân làng chỉ.
Quả nhiên tìm được yêu quái, là hai con Bạch Cốt Phu Nhân.
Ta đơn giản lên kế hoạch tác chiến, ta và Thẩm Hà mỗi người một con, sư phụ là người bệnh đứng một bên xem là được.
Mọi chuyện đều rất thuận lợi, ai ngờ Thẩm Hà vung kiếm được một nửa, đột nhiên đứng im tại chỗ.
Kiếm của hắn tuột khỏi tay, đ.â.m thẳng xuống đất dưới chân sư phụ.
Con Bạch Cốt Phu Nhân kia như tìm được mục tiêu, hung hăng lao về phía sư phụ ta!
Chỉ trong nháy mắt, ngón tay xương xẩu của Bạch Cốt Phu Nhân đã đ.â.m xuyên qua vai sư phụ, m/á/u tươi b.ắ.n tung tóe.
Mắt ta tối sầm lại.
Đợi đến khi hoàn hồn, Bạch Cốt Phu Nhân đã bị ta c.h.é.m thành tro bụi.
Ta ném kiếm, động tác máy móc lấy thuốc cầm m.á.u đắp vào vết thương của sư phụ, xé tay áo băng bó chặt chẽ cánh tay cho người, sau đó quỳ rạp xuống trước mặt người, luống cuống tay chân lục tung túi tìm đan dược có thể sử dụng.
Thẩm Hà chạy tới, muốn xem tình hình của sư phụ, bị ta đẩy ra.
"Não ngươi úng nước à!" Ta gầm lên với hắn, "Đứng ngây ra đó làm gì? Tại sao lại ném kiếm về phía sư phụ, ngươi cố ý đúng không?"
Giọng ta vang lên chói tai, át cả tiếng chim hót, gầm đến mức trước mắt ta toàn là sao.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Thẩm Hà không nói gì.
"Hắn im lặng ôm sư phụ, ngự kiếm xuống núi, ta theo sát phía sau, cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn đ.â.m c.h.ế.t hắn."
May mà dạo gần đây sư phụ uống thuốc đều đặn, đan dược cao cấp ta moi được từ Âm Tuyết Các cho người uống không ít, thân thể không còn suy yếu như trước, cuối cùng cũng không sao.
Ta và Thẩm Hà im lặng suốt quãng đường, ta không hiểu tại sao lúc đó hắn ta lại làm như vậy.