Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công Lược Nam Thần Xảo Quyệt - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-02 03:11:53
Lượt xem: 619

Kết thúc bữa trưa, tôi bị mẹ Lục nhét vào xe riêng của bà ấy.

"Tiểu Phong, lễ kết hôn được ấn định vào tháng sau, mẹ thấy, tốt nhất là hôm nay con dọn vào đây luôn, làm quen trước một chút."

Ơ kìa, bây giờ đã phải bắt đầu sống chung với Lục Gia Trạch rồi sao?

Tôi cố gắng tỏ ra dè dặt một chút: "Cái đó, có phải là không hay lắm không ạ, cho con thêm mấy ngày để thu dọn quần áo đồ đạc gì đó..."

"Không cần đâu." Mẹ Lục quay sang nói với người bên cạnh, "Quản gia Lưu, đưa Tiểu Phong đến cửa hàng mà tôi thường đến mua sắm."

Xe từ từ lăn bánh, mẹ Lục đứng ở cổng biệt thự, giơ hai ngón tay về phía tôi.

Hiểu rồi.

Tôi vui vẻ tưởng tượng về kế hoạch nhỏ hai trăm triệu tệ của mình.

Trước tiên là đi du lịch khắp nơi, sau đó cầm hai trăm triệu tệ làm một phú bà vui vẻ.

Lục Gia Trạch, đồ ngốc, anh muốn đi ăn uống với Thành Mạn, Trương Mạn, Lý Mạn nào thì tự đi mà ăn, ăn thành heo béo phì luôn đi, nghẹn c.h.ế.t anh luôn.

Xe dừng đèn đỏ, quản gia Lưu đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.

"Lục tổng dặn, sau này Tiểu Phong mua sắm gì cứ quẹt thẻ này."

Tôi nhận lấy thẻ ngân hàng.

"Cảm ơn bố Lục, hu hu mẹ Lục và bố Lục đối xử tốt với con quá hu hu hu..."

Quản gia Lưu mỉm cười: "Không phải Lục phu nhân, cô nhìn kỹ tên trên thẻ ngân hàng đi."

Là phiên âm tên của Lục Gia Trạch...

"Lục tổng còn dặn, mật khẩu thẻ ngân hàng là ngày sinh nhật của cô."

Tôi cầm thẻ của Lục Gia Trạch, nở một nụ cười ranh mãnh.

"Quản gia Lưu, thẻ này có hạn mức bao nhiêu vậy?"

"Không có hạn mức, Lục tổng nói, cô cứ việc quẹt."

"Vậy thì tốt quá rồi."

Lục Gia Trạch, hôm nay anh vừa véo tay tôi đau, vừa khiến tôi ăn không ngon.

Để bù đắp, tôi nhất định sẽ cố gắng quẹt thẻ của anh đến cạn tiền, quẹt đến khi nào anh đau lòng thì thôi.

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

...

Qua khỏi đèn đỏ, xe từ từ lăn bánh.

Bên ngoài cửa sổ, cổng trường đại học quen thuộc lướt qua trước mắt tôi.

Tôi đã theo đuổi Lục Gia Trạch từ khi còn học đại học.

Bốn năm, tôi chưa từng để mắt đến người đàn ông nào khác.

Chuyện anh hùng nhất của tôi chính là trận bóng rổ năm nhất đại học.

Là sinh viên năm nhất, anh ta đã đấu đơn với các anh lớn năm ba, năm tư, những cầu thủ lâu năm này đều không đánh bại được anh ta.

Ngôi sao sáng nhất sân chính là Lục Gia Trạch.

Các cô gái hò reo cổ vũ cho anh ta, vây kín sân bóng rổ ba tầng trong, ba tầng ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cong-luoc-nam-than-xao-quyet/chuong-3.html.]

Tôi không chen vào sân bóng được, chỉ đành ngồi xổm trên khán đài ngoài cùng, khóe mắt chảy dài dòng nước miếng mê trai.

Cô bạn thân Tiểu Ninh còn cười tôi: "Hoa khôi trường Thành Mạn theo đuổi anh ta, anh ta còn không thèm để ý, cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa."

Mơ mộng thì sao chứ, trong mơ cái gì cũng có, tôi cứ mơ mộng đấy.

Lúc đó tôi vẫn là thành viên của đài phát thanh trường, trong trận bóng rổ, tôi phụ trách tường thuật diễn biến trận đấu và tỉ số.

Dần dần, tôi đã mải mê xem đến mức quên cả đất trời.

Làm sao lại có chàng trai vừa đẹp trai vừa tài giỏi như vậy chứ.

Trên sân bóng, hai bên đang tấn công và phòng thủ quyết liệt, Lục Gia Trạch nhận bóng, tạo dáng ném rổ đẹp trai.

Tôi không nhịn được hét lên:

"Lục Gia Trạch, em thích anh!"

Chết tiệt, mic chưa tắt.

Sân bóng rổ vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc im phăng phắc...

Toàn bộ khuôn viên trường vang vọng lời tỏ tình của tôi...

Đám đông đang xem bóng rổ đồng loạt nhìn về phía tôi...

Động tác của Lục Gia Trạch khựng lại.

Bóng không vào rổ.

Đây là quả bóng duy nhất anh ta không ném vào rổ trong toàn bộ trận đấu.

Tôi xấu hổ đến mức chui tọt xuống gầm bàn của đài phát thanh, âm thầm cầu nguyện: Anh ấy không nhìn thấy tôi, anh ấy không nhìn thấy tôi...

Xấu hổ c.h.ế.t mất.

Trận đấu còn chưa kết thúc, tôi đã vội vàng chuồn mất.

Đến tối, tôi đột nhiên phát hiện ra mình không tìm thấy chìa khóa phòng phát thanh đâu.

Nghĩ lại, tám chín phần là lúc trốn dưới gầm bàn đã đánh rơi, thế là tôi lại quay lại khán đài sân vận động, mượn ánh đèn điện thoại để tìm chìa khóa khắp nơi.

Tôi ngồi xổm xuống đất, lục lọi khắp nơi.

Chiếc điện thoại bất chợt chiếu vào một đôi chân.

Tôi sợ hãi hét lên một tiếng.

"Ai đó!" Tôi hét lớn, chiếc điện thoại di chuyển lên trên...

Lục Gia Trạch?!

Nghĩ đến lời tỏ tình trên sân bóng hôm nay, tôi chột dạ dời điện thoại đi.

"Là em sao?"

Giọng nói của anh ta cũng thật nam tính, thật dễ nghe...

"Không phải em, không phải em, anh nhận nhầm người rồi hahaha..."

Tôi cố gắng né tránh ánh mắt sắc bén của anh ta, nhìn lên bầu trời.

Ánh trăng đêm nay, thật đẹp.

Loading...