Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công Lược Sai - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-21 16:28:22
Lượt xem: 98

Nghiên Tự là một người điển trai nhưng rất phong lưu đa tình.

Nghiêm Tự vừa giàu có, vừa quyền lực, lại thêm gương mặt đẹp trai, cậu ta rất hay lảng vảng ở các quán bar vì vậy cậu được biết đến là một người phóng túng, mỗi ngày thay một cô bạn gái là chuyện bình thường.

Nhưng từ ngày bị ép làm bạn trai của tôi, Chu Thời Yến luôn giám sát cậu ta mọi lúc.

Nếu cậu ta đi vệ sinh quá 5 phút, Chu Thời Yến đứng chờ ở bên ngoài sẽ đi đến gõ cửa toilet, dùng giọng nói lạnh lùng gọi: “Nghiêm Tự”

Nghiêm Tự bất lực đáp: “Đại ca, em ở đây!”

Qua thêm 5 phút, Chu Thời Yến lại hỏi: “Bây giờ thì sao?”

“...Em đây”

5 phút nữa trôi qua, tiếng gõ cửa lại vang lên, Nghiêm Tự muốn phát điên rồi: “Đại ca! Em ở đây, em ở đây, em không có vã đến mức trèo cửa toilet ra ngoài tán gái đâu!”

Bên ngoài im ắng một lúc, giọng Chu Thời Yến mới chậm rãi vang lên: “Tại cậu đi vệ sinh hơi lâu rồi đó”

Sau đó giọng Chu Thời Yến không cảm xúc, kèm chút tò mò: “Hay là cậu bị… thận hư?”

Nghiêm Tự phát điên thật rồi.

Khi cậu ta tìm đến chỗ tôi, tình thần không được bình thường cho lắm: “Tôi không biết cậu và Chu Thời Yến có sở thích đặc biệt gì, nhưng đừng có hành hạ tôi nữa được không! Buông tha cho tôi đi mà!”

Tôi nhìn cậu ta với vẻ mặt có lỗi, nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu không hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ c.h.ế.t đó.

Sau đó tôi ân cần nó với cậu ta: “Hay là, tôi giúp cậu tìm chút niềm vui nhé”

Kết quả ngày hôm đó sau khi tôi bí mật đưa Nghiêm Tự đến quán bar chơi, vừa ra khỏi quán bar trong đầu tôi vang lên tiếng hệ thống báo lỗi: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cong-luoc-sai-plst/chuong-2.html.]

【Cảnh báo! Hệ thống lỗi, Nghiêm Tự không phải là mục tiêu công lược, hệ thống đã tự động sửa chữa và thiết lập lại điểm tích lũy. Mục tiêu công lược lần này của bạn là: Sở Giản Thanh】

Tôi cảm thấy chán nản.

Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!

Chán nản đến mức sau khi trở về nhà với Chu Thời Yến, tôi đã uống một ít rượu, sau đó yên lặng nằm trên ghế sofa buồn rầu.

Sỡ dĩ tôi chọn ràng buộc bản thân mình hệ thống này là bởi từ nhỏ sức khỏe tôi đã không được tốt, ở độ tuổi lẽ ra phải vui vẻ đến trường chạy nhảy thì tôi phải dành hơn một nửa thời gian trong bệnh viện.

Khi hệ thống nói rằng tôi chỉ còn sống được hai năm, tôi ngạc nhiên một lúc rồi bình thản mỉm cười.

Tôi không sợ chết, nhưng lại sợ người thân, bạn bè rơi nước mắt vì mình.

Cho nên khi hệ thống đưa ra đề nghị, tôi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ được giao, chỉ cần tích đủ 500 điểm sẽ đổi được 1 năm tuổi thọ, lúc đó tôi không suy nghĩ mà ngay lập tức đồng ý.

Nhưng bây giờ số điểm tôi dày công tích lũy đã bị xóa sạch rồi.

Tôi xoa đôi mắt không còn nước mắt của mình, chợt khóe mắt bắt gặp một bóng người đứng ở lối cầu thang, không biết đã đứng ở đó nhìn tôi bao lâu.

Là Chu Thời Yến.

Hắn mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, những chiếc cúc ở cổ tay được cài tỉ mỉ khiến hắn trông càng cấm dục hơn bao giờ hết.

Hắn đi tới, bất lực xoa xoa khóe mắt đỏ hoe của tôi: “Thích cậu ta đến vậy à?”

“Chỉ vì đêm nay cậu ta đi bar, mà đã buồn đến vậy rồi sao?”

Sự thật chứng minh, đừng nên cùng một con ma men nói chuyện đại sự.

Bây giờ tôi hoàn toàn không hiểu Chu Thời Yến đang nói cái gì cả, tôi nhìn hắn, buồn bã nghĩ đến thiết lập giúp việc của mình chút nữa không những không được lên giường đi ngủ ngay lập tức mà còn phải quét dọn, lau chùi, sắp xếp đồ đạc, nghĩ thôi đã muốn rớt nước mắt.

Chu Thời Yến thấy tôi càng lúc càng buồn, hắn cụp mắt, che đi ác ý trong mắt, nhẹ nhàng nói với tôi: “Không sao, đừng khóc, nếu cậu thích cậu ta, thì tôi sẽ giúp cậu một tay”

Loading...