Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cộng mộng thời hoan - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-20 20:31:37
Lượt xem: 112

17

Sự việc xảy ra nửa tháng sau đó .

Hôm đó có người gõ cửa nhà tôi .

Tôi không nhìn vào mắt mèo mà trực tiếp ra mở cửa .

Tống Cảnh đứng ở bên ngoài, trên tay cầm một bó hoa lớn .

"Nhân Nhân! Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi! "

Anh ta hạnh phúc biết bao, tôi muốn rớt tim ra ngoài .

Thấy tôi sửng sốt, anh vội vàng giải thích: “Anh tìm khắp nơi để tìm người hỏi thăm, cuối cùng cũng biết được địa chỉ của em từ bạn học cấp hai của em! ”

"Ồ ... anh có việc gì tìm tôi à ? "

Vẻ mặt luôn nghịch ngợm của Tống Cảnh lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm thấy .

"Anh muốn quay lại với em! "

Tôi: ?

v.v.

Tôi còn chưa kịp nói gì thì Tống Minh Khiêm đã bước ra khỏi phòng: "Ship đồ ăn sao em? "

Hai anh em từ từ nhìn nhau .

Thế giới yên tĩnh .

Không khí đóng băng trong ba giây, nhưng tôi có cảm giác kéo dài như cả thế kỷ .

Tống Cảnh ngơ ngác hỏi :

"Anh trai, sao anh lại ở đây ? "

18

Thật là một vấn đề khó nhằn.

Vì sao Tống Minh Khiêm lại ở đây?

Tất nhiên là để đã qua đêm ở chỗ tôi rồi! Anh ấy còn đích thân biểu diễn quỳ gối trong bộ vest nữa đấy!

Nhưng tôi không muốn Tống Cảnh biết nhiều như vậy.

Đầu óc tôi quay mòng mòng, tôi nói, "Anh ấy đến đây để lấy tài liệu."

"Cái gì?"

" Anh Tống bây giờ là sếp của tôi, anh ấy đến đây để lấy tài liệu."

Tống Cảnh khó hiểu: “ Thư ký đâu ?”

"Đang nghỉ phép rồi."

Tôi tiếp tục mặt không đổi sắc nói dối.

Tống Minh Khiêm nhìn tôi, ánh mắt tựa hồ có chút ủy khuất.

Tôi đặt chiếc túi đựng tài liệu trống rỗng lên bàn vào tay anh.

"Giám đốc, chứng từ anh cần đều ở trong này, anh có thể đi rồi. Nhân tiện, mang theo em trai của anh đi luôn nhé!"

Tống Cảnh: " ... Sao anh có cảm giác mình giống bọc rác em tiện tay nhờ mang xuống lầu vứt vậy?"

Tống Cảnh đương nhiên không muốn rời đi.

Anh ta cào vào khung cửa, quấn chặt không buông.

"Nhân Nhân, nghe anh nói , trước đây là lỗi của anh khi lợi dụng em! Anh đã suy nghĩ kỹ và chấm dứt quan hệ với người yêu cũ rồi!

" Hãy cho anh một cơ hội nữa để nghiêm túc yêu em. Anh hứa sẽ không làm em thất vọng!"

“Không.” Tôi thẳng thừng từ chối.

" Tại sao!"

“ Bởi vì tôi chưa bao giờ thích anh chút nào cả.”

19

Tống Cảnh vẫn không chịu bỏ cuộc, đến làm việc tại công ty chúng tôi .

Chỉ trong vòng một ngày, mọi người trong công ty đều biết anh đến đây để theo đuổi tôi.

Tống Cảnh tỏ ra ân cần quan tâm tôi, mang bữa sáng , ship trà chiều, sau đó vỗ nhẹ vào lưng tôi ở chỗ làm việc.

Tiếp tục như thế này thể nào cũng có chuyện.

Vì vậy, trong giờ nghỉ trưa, tôi gọi Tống Cảnh đến phòng trà nói rõ.

"Tôi chỉ muốn yên lặng đi làm, xin đừng quấy rầy cuộc sống của tôi."

Tống Cảnh cao hơn tôi một chút. Anh ấy không thích mặc vest, mỗi ngày đều mặc áo thun thoải mái. Trông như một cậu sinh viên vậy.

Anh ta gật gật đầu : “Vậy anh sẽ thu liễm lại.”

"Không phải là vấn đề thu liễm hay không! Anh quay lại thành phố A đi, về sống cuộc sống phú nhị đại của mình, đừng đeo bám tôi mãi thế!"

"Anh sẽ không đi. Cho dù em không thích anh, anh cũng không muốn rời đi."

Tống Cảnh trở nên nghiêm túc.

"Nhân Nhân, sau khi em đi, anh đã tự trách mình rất lâu và đã suy ngẫm về việc mình đã làm. Hiện tại anh rất muốn bù đắp cho em, đối xử tốt với em ... "

Chỗ cửa phòng trà , đột nhiên một bóng dáng quen thuộc vụt qua.

Đường đường là tổng giám đốc , mà phải rình góc tường nghe lén sao?

Tôi nói: "Tôi không cần anh bồi thường. Những gì anh đang làm bây giờ chỉ khiến tôi càng ghét anh hơn."

Tống Cảnh sửng sốt .

Lúc rời khỏi phòng trà, anh ta như bị đả kích nặng lắm, bước đi liêu siêu rời khỏi.

Sau khi rời đi cũng không chú ý tới Tống Minh Khiêm lén đi vào.

Ngay khi cửa đóng lại, Tống Minh Khiêm đã đẩy tôi vào tường, sau đó hôn tôi một cách dồn dập.

Vì cửa phòng trà không khóa, nên đồng nghiệp có thể mở cửa và bước vào bất cứ lúc nào.

Tôi đẩy anh ấy và nói: " Bây giờ đang trong giờ làm việc , anh chú ý chút đi."

"Nhân Nhân, anh rất vui."

Tống Minh Khiêm nắm lấy tay tôi đặt lên n.g.ự.c anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cong-mong-thoi-hoan/chuong-5.html.]

Cơ n.g.ự.c thực sự rất đẹp ...

"Em có cảm nhận được không ? Tim anh lúc này đang đập rất nhanh."

Hả, nhịp tim ấy hả.

Hiểu nhầm rồi, hehe.

20

Kể từ cuộc trò chuyện trong phòng trà đó, Tống Cảnh đã thu liễm rất nhiều.

Anh ta không còn kiêu ngạo nữa, trông anh ấy bây giờ giống như một cô con dâu nhỏ bị ức h.i.ế.p vậy . Anh ấy thường ngồi trong góc ấm ức, tủi thân nhìn tôi.

Khi Tết ta sắp đến gần, các phòng sẽ tổ chức tiệc tất niên với nhau.

Tống Minh Khiêm cũng tới.

Mọi người đều nói anh ấy hạ cố đến đây để ngăn cản Tống Cảnh uống rượu quá nhiều.

Trong bữa tối , trưởng nhóm đề nghị mọi người chơi thật hay thách.

Tổng Cảnh đã chọn đại mạo hiểm.

Các đồng nghiệp la ó yêu cầu tôi với Tống Cảnh uống ly rượu giao bôi.

Sắc mặt Tống Minh Khiêm tối sầm.

Anh ấy đột nhiên đứng dậy gọi tôi đi: "Qúy Vân Nhân, lại đây, có bản thiết kế khách hàng yêu cầu chỉnh sửa lại."

"Tống tổng, hôm nay là tiệc tất niên mà, ai lại nói chuyện công việc cơ chứ?"

Tống Minh Khiêm nhìn sang, mọi người ngầm hiểu ý ngậm miệng lại.

Bên cạnh bàn cơm , có một gian phòng nhỏ, chỉ được ngăn cách bằng một tấm rèm đỏ.

Vừa bước vào, Tống Minh Khiêm đã ôm tôi từ phía sau.

Hơi thở nóng bỏng phả vào gáy tôi, ngứa ngáy.

"Hãy công khai đi, Nhân Nhân, anh không thể chịu nổi nữa."

"Ngoan ngoãn, chờ em hoàn thành dự án trong tay này ."

Tôi có kế hoạch của riêng mình.

Sau khi hoàn thành dự án, rất có thể tôi sẽ được thăng chức.

Đến lúc đó, mọi người sẽ biết rằng tôi được thăng chức dựa trên thực lực chứ không phải nhờ dựa vào Tống Minh Khiêm tôi mới làm được.

Một khi mối quan hệ của chúng tôi công khai, sẽ không ai chân chính công nhận tài năng và thực lực của tôi nữa.

Mẹ tôi phải lê thân ốm đau làm việc nuôi tôi ăn học thành người, không phải để tôi trở thành bình hoa bên cạnh một tổng tài nào đó.

Hơn nữa, tôi không phải là loại người sẽ nói cho cả thế giới biết mình đang yêu ai, ghét ai.

Tôi nói: “Em rất thích công việc hiện tại của mình. Hãy đợi thêm một thời gian nữa cho đến khi em có thể đạt được thành tựu nào đó”.

Tống Minh Khiêm không còn cách nào khác đành phải trút giận và cắn vào tai tôi.

Nụ hôn tinh tế khiến tôi nghẹt thở.

Trong phòng có gương trang điểm.

Anh nâng cằm tôi lên và nói: "Sao em ngại ngùng thế? Nhìn vào gương đi."

Tôi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của mình .

Và đôi mắt được bao phủ bởi một lớp sương mù.

Bên ngoài vẫn ồn ào .

Giọng nói của Tống Cảnh càng ngày càng gần.

"Sao họ vẫn chưa ra? Tôi đi xem thử."

21.

Tấm rèm chợt mở ra.

Cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Tôi nhìn xuống máy tính ,giả vờ đang làm việc.

Tống Minh Khiêm đút một tay vào túi, dựa vào tủ gương.

"Anh ơi, đồ ăn sắp nguội rồi, anh ăn mấy miếng trước đi."

" Ừm."

Mọi người đang uống rượu, không ai để ý đến vết môi mờ nhạt bên cạnh yết hầu của Tống Minh Khiêm .

Tiệc xong , Tống Cảnh muốn đưa tôi về nhưng tôi từ chối.

Tôi đã nói với anh ta ba lần rằng không đời nào tôi có thể quay lại với anh ta.

Và lần này, tôi nói với anh ta tôi đã có bạn trai.

Tống Cảnh sửng sốt một chút , suýt nữa tỉnh lại trong rượu: "Ai? Anh ta là người như thế nào? Anh muốn gặp anh ta được không?"

"Anh gặp anh ấy để làm gì."

Tống Cảnh tổn thương .

Vài ngày sau.

Tôi đang chăm sóc mẹ ở bệnh viện .

Lúc đi lấy nước ở hành lang , tôi vô tình đụng phải Tống Minh Khiêm.

Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi : "Một cấp dưới cũ bị bệnh. Anh đến thăm. Sao em lại ở đây?"

“ Mẹ em đang nằm viện ở đây.”

"Dì bị bệnh à? Bệnh nặng lắm hả em?"

Tôi chưa kịp trả lời thì bà của bệnh nhân ngồi cạnh đã lên tiếng.

“ Mẹ con bé bệnh tật đã nhiều năm, may mắn còn có cô con gái có hiếu này.”

Người già thích trò chuyện, nên bác gái tiếp tục luyên thuyên với Tống Minh Khiêm.

" Con bé này giỏi lắm. Nhỏ thế mà là sinh viên xuất sắc đấy nhé. Vừa học vừa làm mà đã tiết kiệm đủ tiền cho mẹ phẩu thuật. Bây giờ về quê chăm sóc mẹ, còn thuê được cả y tá."

Một dì khác cũng tham gia trò chuyện: “Ở nơi nhỏ bé của dì, lương thì bèo bọt, chỉ đủ đồng ra đồng vào, tốn bao nhiêu tiền để thuê một người chăm sóc đàng hoàng? Con bé này cuộc sống vất vả lắm. Bác thấy con bé đã mặc cái áo len này nhiều năm rồi”.

"Con bé ăn ít lắm. Gần đây công ty của nó phát đồ ăn trưa đúng không? Con bé luôn giữ rất nhiều mang về cho mẹ, chỉ ăn một chút thôi ... "

Tống Minh Khiêm chậm rãi ngước mắt lên, kinh ngạc, sửng sốt nhìn tôi.

Loading...