CÔNG SỞ & SẾP CÓ GÌ VUI - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:36:47
Lượt xem: 335
102.
Sau khi kết hôn, ngoài việc có thêm một người làm ấm giường và chuyển đến một căn nhà lớn hơn, cuộc sống của tôi không thay đổi quá nhiều.
Tôi vẫn đi làm, tiếp tục công việc làm trợ lý cho sếp.
Chỉ có điều, dù sao cũng phải có một chút khác biệt gì đó.
Mỗi khi báo cáo xong lịch trình của sếp, anh đặt bút xuống, thở dài: “Ôi, tay mỏi quá.”
“Em xoa cho anh.”
“Ôi, chân cũng mỏi.”
“Để em mát xa cho anh.”
Ánh mắt anh sáng lên: “Miệng cũng mỏi nữa.”
Tôi bước qua tát anh một cái.
Ăn no rửng mỡ.
103.
Vì hành động phát cơm chó quá thường xuyên của tôi và sếp trong công ty, đã gây ra sự bất mãn lớn từ các đồng nghiệp.
Họ yêu cầu chúng tôi cần phải ngừng ngay hành vi này.
Tất nhiên là tôi hoàn toàn đồng ý.
Nhưng sếp…
Anh chỉ đồng ý bên ngoài cho có.
Nhưng sau đó đi đâu cũng khoe khoang.
Khi tôi tiễn đối tác của công ty, sếp đứng cạnh tôi nở một nụ cười âu yếm: “Trợ lý Hứa thật là chuyên nghiệp mà.”
Mọi người đều bất lực.
Còn tôi xấu hổ đến đỏ mặt, rất muốn một cước đá anh về văn phòng.
104.
Thực ra, tôi khá muốn đổi công việc, như câu nói ‘khoảng cách tạo nên sự đẹp đẽ’.
Từ công ty đến khi trở về nhà, gặp nhau 24/24, thời gian lâu sẽ chán.
Tôi nêu ra vấn đề này với sếp.
Anh trầm ngâm rất lâu: “Đúng, khoảng cách tạo nên sự đẹp đẽ.”
Tôi cảm thấy có hy vọng.
“Vì vậy từ hôm nay, nên chuyển bàn làm việc của em từ bên ngoài vào trong văn phòng, khoảng cách trước đây đúng là quá xa rồi.”
Tôi: “…”
Logic thần thánh gì thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cong-so-sep-co-gi-vui/chuong-12.html.]
105.
Sếp đặc biệt nghỉ phép, nói muốn cùng tôi đi hưởng tuần trăng mật.
Anh hỏi tôi muốn đi đâu?
Tôi nói: “Em muốn đi Liễu Châu ăn món bún ốc hương chính hiệu trước tiên, rồi đi Tây An ăn món bánh kẹp thịt, nếu được thì tiếp tục đi Bắc Kinh ăn vịt quay, Dương Châu ăn cơm chiên, Hàng Châu ăn cá chép tẩm bột chiên xù, ở Phúc Kiến ăn món Phật nhảy tường…”
Sếp nhíu mày: “Đây là tuần trăng mật của chúng ta hay là chuyến du lịch ẩm thực cả nước vậy.”
Tôi âm thầm mỉm cười.
106.
Cuối cùng, sếp vẫn đưa tôi đến những nơi này, sau khi ăn xong tất cả những món tôi muốn, anh tỏ ra ủy khuất: “Lần này đến lượt anh rồi chứ?”
Tôi hài lòng: “Đương nhiên.”
Rồi, ngay ngày hôm đó anh đã đưa tôi đến một hòn đảo nhỏ.
Hòn đảo nằm giữa biển, chỉ có trực thăng mới đến được, chắc chắn là một chốn tiên cảnh, không bị làm phiền.
Tôi nói: “Sếp, chỉ có hai chúng ta trên đảo, nếu có hổ hoặc sư tử, chẳng phải chúng ta sẽ trở thành bữa tiệc của chúng sao?”
Sếp nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc: “Có hổ còn chấp nhận được, nhưng sư tử từ đến từ châu Phi bơi qua biển sao?”
“Hơn nữa ai bảo với em chỉ có hai người chúng ta trên đảo, em tưởng chúng ta đang chơi game sinh tồn à?”
Tôi: “…”
107.
Sau này tôi mới biết, đảo này không chỉ có chúng tôi.
Còn khá nhiều cư dân khác.
Mọi nhà họ đều trồng nho và làm rượu nho.
Sếp nói sẽ dẫn tôi đi uống rượu nho, tôi vui vẻ đi cùng anh.
Sếp có kiến thức về rượu nên có thể đánh giá, còn tôi chỉ biết nói: “Ngon lắm, thật sự rất ngon.”
Che mặt xấu hổ.
108.
Không may vì quá ham nên đã uống say mất, sếp ôm tôi về.
Khi tôi vừa chạm vào giường, sếp đã nằm đè lên, đôi mắt long lanh nhìn tôi: “Cô nhóc say rượu.”
Tôi hừ một tiếng: “Em không chỉ là một người say rượu, em còn là…”
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, sếp chống tay nhìn tôi với nụ cười tươi rói.
“Hóa ra khi em say rượu, anh lại có nhiều quyền lợi như vậy.”
Tôi: “…”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ôi trời ơi, rượu tuy ngon nhưng tốt nhất cũng đừng nên uống quá nhiều.