Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÔNG SỞ & SẾP CÓ GÌ VUI - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:38:01
Lượt xem: 604

 

74.

 

Sếp để tôi trông nom cháu trai của anh khi cậu bé đến công ty. 

 

Cậu bé vừa thấy tôi đã nói: “Chị gái này quá bình thường, cháu muốn đổi người khác.” 

 

Tôi ngượng ngùng. 

 

Sếp nghe xong, mỉm cười với cháu trai: “Chú cũng thấy cháu quá bình thường, không bằng chú đổi cháu trai khác đi?” 

 

Tôi lặng lẽ giơ ngón cái cho sếp trong lòng. 

 

75.

 

Nói cháu trai giống chú cũng không sai chút nào. 

 

Cậu bé đó hoàn toàn giống y đúc phiên bản thu nhỏ của sếp, đúng là người được thừa kế cái miệng lưỡi sắc bén kia mà. 

 

Sau khi nói tôi bình thường, cậu bé lại nói: “Chị, chị bao nhiêu tuổi rồi?” 

 

Tôi thành thật đáp: “Chị năm nay 26 tuổi.” 

 

“Lớn hơn cả con ch.ó nhỏ của nhà em.” 

 

Tôi ngơ ngác: “Chó nhỏ của nhà em là sao?” 

 

“Là con ch.ó nhỏ mà em nuôi, tính ra tuổi người thì nó vẫn còn nhỏ hơn chị.” 

 

Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi. 

 

76.

 

Cháu trai yêu cầu tôi kể chuyện cho cậu bé. 

 

Tôi kể lại câu chuyện “Chèo xong rồi” mà sếp đã kể cho tôi. 

 

Cậu bé nghe xong rất không hài lòng, mặt mày cau có: “Chị, câu chuyện của chị quá nhàm chán, để em kể cho chị một câu chuyện khác thú vị hơn nhé.” 

 

Sau đó, tôi vô tình lạc vào thế giới ân oán của gia đình hào môn. 

 

Khi tôi đang nghe say sưa, sếp hiện lên như một bóng ma sau lưng tôi. 

 

“Trợ lí Hứa, nghe câu chuyện của gia đình tôi có phải là nên...” 

 

Cậu cháu trai nheo mắt: “Giết người diệt khẩu.” 

 

Sếp cười một cách quái dị. 

 

Tôi: “…” 

 

Hai người này có phải đã hẹn nhau diễn kịch trước rồi không? 

 

77.

 

Cậu cháu trai cuối cùng cũng chơi đủ mệt mà nằm ngủ trên sofa. 

 

Sếp bước vào, nhẹ nhàng nói với tôi: “Trợ lí Hứa, vất vả rồi.” 

 

Tôi vô thức trả lời: “Không vất vả, chỉ là dòng đời đưa đẩy mà thôi, vốn dĩ phải phục vụ người lớn, giờ lại còn phải đi phục vụ trẻ nhỏ.” 

 

Nhìn lên, thấy sếp đứng bên cạnh tôi, tôi lập tức đổi đề tài: “À, vất vả thì vất vả, nhưng được chăm sóc hai người, thật là phúc lớn ba đời của tôi.” 

 

Sếp nhìn tôi: “Cô phản ứng nhanh đấy.” 

 

78.

 

Chị gái của sếp để cảm ơn tôi đã chăm sóc con trai chị trong một ngày, đặc biệt mời tôi đến nhà ăn cơm. 

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Tôi vốn muốn từ chối, nhưng sếp lại nói: “Nếu cô từ chối, với tính khí của chị ấy, nhất định sẽ gửi tặng cô nào là túi xách hàng hiệu, mỹ phẩm đắt đỏ, trà chiều cao cấp, chuyến du lịch nước ngoài miễn phí...” 

 

Sếp, nói vậy tôi lại càng không muốn đi. 

 

Sếp nhìn thấu tâm tư của tôi, mỉm cười: “Nhưng nếu cô không đi, tôi sẽ sa thải cô.” 

 

Tôi: “…” 

 

Đúng là tư bản ác độc mà. 

 

79.

 

Chị gái của sếp rất nhiệt tình khiến tôi có cảm giác như mình vừa cứu cả thế giới. 

 

Chị anh nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng: “Em trai tôi thật sự rất khó gần, cô hãy rộng lượng với em ấy một chút, miệng lưỡi cũng hơi tệ, em đừng thèm so đo làm gì, sống chung với nhau không tránh khỏi va chạm, đầu giường cãi nhau, cuối giường dưới làm hòa...” 

 

Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi. 

 

Câu này sao lại quen tai thế nhỉ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cong-so-sep-co-gi-vui/chuong-9.html.]

 

Ôi, tôi nhớ ra rồi, lần trước mẹ sếp cũng đã nói như vậy với tôi. 

 

Nhưng chị gái của anh, rõ ràng là phiên bản nâng cấp hơn. 

 

Tôi nhìn sếp cầu cứu. 

 

Kết quả, sếp liếc nhìn tôi một cái: “Nhìn gì mà nhìn, chị ấy đang trò chuyện với cô, không phải trò chuyện với tôi.” 

 

Tôi: “…” 

 

80.

 

Sau khi bữa tối kết thúc, sếp đưa tôi về nhà. 

 

Thực ra từ đầu đến cuối, ai cũng biết chị gái của sếp đang cố gắng làm mai cho chúng tôi. 

 

Nhưng không phải cửa nhà giàu muốn bước vào rất khó hay sao? 

 

Cháu trai anh không phải đã nói rằng tôi bình thường đến nỗi còn không nhìn ra trong đám đông à? 

 

Vậy tại sao họ lại đều coi tôi là vợ tương lai của sếp thế? 

 

Vì tôi hiền lành rộng lượng? 

 

Hay các tiểu thuyết tôi đọc được đều là giả? 

 

Trước khi xuống xe, tôi khéo léo hỏi sếp: “Vừa rồi chị gái anh đã hiểu lầm chúng ta, sao anh không giải thích?” 

 

Sếp nhìn tôi: “Có một số hiểu lầm, cứ để như vậy, lâu rồi sẽ thành sự thật.” 

 

Lòng tôi đập thình thịch. 

 

“Sếp, câu này của anh có ý gì?” 

 

Sếp đánh trống lảng: “Là ý mà cô nghĩ.” 

 

Tôi tiếp tục hỏi: “Ý tôi đang nghĩ là ý gì?” 

 

Sếp tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhíu mày: “Cô nghĩ thế nào thì là thế đấy.” 

 

Tôi cũng bắt đầu sốt ruột: “Vậy rốt cuộc ý anh là gì?”

 

81.

 

Khi người khác thổ lộ tâm tư, đó là màn tỏ tình ngọt ngào, còn tôi và sếp suýt nữa thì đánh nhau.

 

Sếp tức giận nhìn tôi: “Gỗ mục không thể chạm khắc.”

 

Tôi không khách sáo đáp trả: “Tường phân không thể bẩn.”

 

Lúc đầu, chúng tôi còn trích dẫn sách vở, về sau thì trực tiếp chửi bới nhau.

 

“Anh ngốc quá.”

 

“Cô mới ngốc.”

 

Tôi tức giận: “Cả nhà anh đều ngốc.”

 

Sếp đột nhiên dừng lại, rồi cười tươi nhìn tôi: “Đúng vậy, cả nhà tôi đều ngốc.”

 

Tôi đỏ mặt.

 

82.

 

Khi bình tĩnh lại, dưới ánh sáng mờ ảo trong xe, sếp với đôi mắt sáng long lanh, vẻ mặt chân thành và dịu dàng: “Trợ lý Hứa, em có muốn nâng cao địa vị của mình không?”

 

Tim tôi đập thình thịch nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh vô cùng: “Nâng cao như thế nào, tôi có thể vượt qua trở ngại trở thành sếp, đẩy anh xuống không?”

 

Sếp thở dài: “Làm sếp thì không được, nhưng làm vợ sếp thì còn có khả năng.”

 

Tôi: “…”

 

83.

 

Sếp không còn ám chỉ nữa, mà là công khai rõ ràng.

 

Tôi bỏ lại câu “Tôi sẽ cân nhắc” rồi vội vàng bỏ đi.

 

Cả đêm tôi trăn trở không ngủ được, không hiểu sao sếp lại đột nhiên nhìn trúng tôi và tại sao bản thân bây giờ lại như ruồi bâu vào phân, thích sếp đến mức không ngủ được.

 

Ngày hôm sau, tôi đến muộn.

 

Sếp gọi điện liên tục, cuối cùng tôi mới nghe máy.

 

Anh gào lên: “Trợ lý Hứa, đừng nghĩ rằng tôi tỏ tình với em thì em có thể nghỉ việc, còn như vậy nữa sẽ bị trừ lương.”

 

Khi tôi đang định xin lỗi, anh còn thêm một câu: “Sẽ trừ vào tài khoản ngân hàng của tôi.”

 

Loading...