Cửa hàng chỉnh sửa hậu duệ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-20 17:12:38
Lượt xem: 2,953
11
Hiện trường phiên tòa im lặng hồi lâu.
Tôi nhìn người đại diện nguyên đơn đang toát mồ hôi: “Theo anh, tôi có nên yêu cầu bồi thường không?”
Ánh mắt thiêu đốt của thẩm phán liếc nhìn những người ngồi trên ghế nguyên đơn: “Các người còn muốn nói gì nữa không?”
Đại diện nguyên đơn trợn tròn mắt.
"Thẩm phán, đây chỉ là một ví dụ nhỏ.
“Với rất nhiều sản phẩm “ đứa con hoàn hảo” được bán trong cửa hàng hậu duệ, chắc chắn sẽ có một số người mua không tốt.
"Mà nguyên nhân dẫn đến kết quả này là do chủ cửa hàng Tang Du đánh giá không đúng hoàn cảnh của người mua nên mới xảy ra chuyện như thế này?
"Phân tích ra mà nói, đây là lỗi của Tang Du, cũng không có nghĩa là tất cả người mua đều như vậy!"
Anh bình tĩnh lại và nói.
“Tôi vẫn cho rằng yêu cầu bồi thường 10 tỷ của Tang Du là không hợp lý, đơn bồi thường này nên bị bác bỏ!”
Những người đứng trong khán phòng lập tức hiểu ra và hét lên:
"Đúng vậy, sao một đoạn video mà tôi không biết là đúng hay sai lại có thể kết tội tất cả người mua!"
"Trên thế giới có người tốt và kẻ xấu. Nỗi bất hạnh của đứa trẻ tên Trình Minh đó làm sao có thể ảnh hưởng đến tất cả mọi người!"
Có tiếng vọng rải rác từ những người ngoài cuộc khác.
Tôi mỉm cười, không hề ngạc nhiên.
Một số người cưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Trong trường hợp này, tôi sẽ tiễn họ lên đường!
Tôi hắng giọng và mỉm cười nói: "Mọi người đừng lo lắng."
"Ai nói tôi chỉ còn một video? Hãy kiên nhẫn và tiếp tục xem."
Màn hình đang chìm trong bóng tối lại sáng lên.
Nhân vật chính lần này không ai khác chính là người đại diện nguyên đơn Mạnh Nam Sinh!
Sắc mặt Mạnh Nam Sinh đột nhiên thay đổi, hung dữ lao về phía tôi.
"Đồ điên! Sao cô dám công khai những thứ này ra ngoài!"
Nhân viên an ninh ở bên cạnh nhanh chóng khống chế anh ta.
"Im lặng!"
"Im lặng!"
Mạnh Nam Sinh bị hai bảo vệ đè xuống, không cam lòng nhìn tôi, muốn dùng ánh mắt xé nát tôi thành từng mảnh.
Hành vi thái quá của anh ta hoàn toàn khơi dậy sự quan tâm của mọi người.
Chính xác thì có điều gì trong đoạn video khiến người đàn ông có vẻ thành công này kích động đến vậy?
Ngay sau đó, video đã cho mọi người biết câu trả lời.
Nó khác với video được trích ra từ góc nhìn của Trình Minh.
Hình ảnh của Mạnh Nam Sinh bắt đầu khi tới cửa hàng chỉnh sửa hậu duệ và đề xuất yêu cầu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cua-hang-chinh-sua-hau-due/chuong-7.html.]
"Tôi muốn có một cô con gái xinh đẹp và tuyệt đối ngoan ngoãn."
Tôi nhướng mày, hơi ngạc nhiên.
Lúc đó cửa hàng Hậu Duệ mới mở, có những cặp vợ chồng cần con theo yêu cầu và tất cả những gì họ muốn chỉ là con trai.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mạnh gia là cặp vợ chồng đầu tiên đến và muốn sửa con gái.
Cảm nhận được sự ngạc nhiên của tôi, vợ Mạnh Nam Sinh mỉm cười.
“Tuổi nào cũng vậy, con trai con gái đều như nhau. Nhà chúng tôi chỉ thích một đứa con gái xinh đẹp thôi”.
Tôi khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Cửa hàng Hậu Duệ có thể đáp ứng mọi nhu cầu của hai vị.”
Vài ngày sau khi ký hợp đồng, Mạnh Nam Sinh mang theo con gái nguyên bản của họ, Mạnh Nhu tới để trao đổi.
Cô bé khoảng bảy tám tuổi, nhưng hình dáng cơ thể hoàn toàn khác với cặp vợ chồng Mạnh gia phúc hậu. Cô bé trông cực kỳ gầy.
Khi tôi và Mạnh Nam Sinh trao đổi con cho nhau, cô bé nhẹ nhàng nắm lấy góc áo anh ta.
“Cả hai người không cần con nữa sao?”
Mạnh Nam Sinh sốt ruột cắt ngang: "Phải, sau này đừng đến làm phiền chúng tao nữa!"
Tôi cau mày, nhưng cô bé không nói gì thêm chỉ lặng lẽ bước đến bên tôi.
Nhu Nhu bất lực nhìn cha mẹ mình dẫn một cô bé khác nhảy nhót rời đi.
Tôi nhìn cô bé , đang băn khoăn không biết nên mở lời như thế nào.
Mạnh Nhu đang ngồi trên ghế sofa suy nghĩ việc riêng của mình, sau đó nhìn tôi với đôi mắt trong veo.
"Chị ơi, em có thể giúp gì cho chị được không? Em ăn không nhiều, em cũng có thể ngủ trên ghế sopha. Chị có thể đưa em đi học được không?"
Tôi hoàn toàn không ngờ được sự việc lại phát triển theo hướng này, tôi nhất thời nghẹn lời, phải mất một lúc lâu sau mới mở miệng
"Em.. không... buồn à?"
Mạnh Nhu mỉm cười:
“Tại sao lại phải buồn ạ? Thoát được khỏi vũng bùn thì mình phải vui mới đúng chứ chị?
"Nhân tiện, chị ơi, em có thể đổi tên được không? Em không muốn bị gọi là Mạnh Nhu nữa."
Tôi gật đầu, giọng nói vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Đương nhiên, em muốn đổi tên là gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhăn lại, đôi mắt đảo qua đảo lại trên giá sách.
Cuối cùng, chỉ vào hai chữ lớn ở gáy sách – Tranh Tranh.
"Cái tên này thì sao chị nhỉ?"
Tôi khen: “Tên hay đấy”.
Đôi mắt cô bé sáng lên: “Chị không thấy con gái mà có cái tên như vậy thì kỳ quái lắm sao?”
"Sao lại kỳ quái?"
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, đưa tay chạm vào bộ tóc xù của con bé.
"Em bây giờ không phải đã trở thành bé con Tranh Tranh rồi sao?"