Cún Con Năm Triệu Tệ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-07 08:48:04
Lượt xem: 329
"Mẹ! Con đang nhìn bạn gái con tráng bánh."
Tiêu Nại Cẩu vừa dứt lời, tôi và mẹ anh ấy đều sững sờ.
Ánh mắt mẹ anh ấy nhìn tôi trong nháy mắt trở nên sắc bén.
Mặt tôi cũng lập tức đỏ bừng, tôi biết rõ bà ta đang nghĩ gì.
"Dì,chào dì."
Nhìn Tiêu Nại Cẩu bên cạnh vẫn luôn nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy yêu thương, tôi vẫn cố gắng đối diện với ánh mắt sắc như d.a.o của mẹ anh ấy, mỉm cười chào hỏi.
"Hừ."
Nhưng mẹ anh ấy chỉ trừng mắt nhìn chúng tôi một cái, sau đó liền rời đi.
Tôi lúng túng đứng im tại chỗ, đến khi bánh tráng trên bếp lò bốc khói khét lẹt tôi mới phản ứng lại.
Những vị khách xung quanh bắt đầu bàn tán xì xào. Tiêu Nại Cẩu nắm lấy tay tôi, cười hí hí.
"Không sao đâu, có anh ở đây."
Anh ấy rất kiên định, nhưng tôi biết chuyện mẹ anh ấy đến tìm tôi chỉ là sớm muộn.
Quả nhiên, không đến hai ngày sau, mẹ anh ấy đã đến trước mặt tôi.
Sau đó liền xảy ra cảnh bà ta đưa cho tôi tờ chi phiếu năm triệu tệ ở phần đầu.
Tôi đi thẳng đến ngân hàng, chuyển năm triệu vừa nhận được vào tài khoản của bệnh viện ở quê.
Kỷ Tử Dương có cứu rồi.
Trở lại ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy một đám người đang chỉ trỏ về hướng thùng rác.
Trong lòng lại dâng lên dự cảm không lành.
Đi gần đến nơi, quả nhiên, Tiêu Nại Cẩu đang đầu cúi thấp, đôi mắt sưng đỏ ngồi xổm bên cạnh thùng rác.
Cảnh tượng đó giống như một chiếc áo khoác hiệu Versace, một chiếc thắt lưng LV, một chiếc quần hiệu Armani, một đôi giày hiệu Gucci, thêm một chiếc đồng hồ hiệu Patek Phillippe, được đóng gói cẩn thận rồi ném vào thùng rác.
Một con mèo hoang là ngôi sao của trường, đầu ngẩng cao bước đến, ngồi xổm xuống.
Đã giải quyết xong đại sự trong đời mèo.
"Á..."
Anh ấy hét lên rồi nhảy dựng lên.
Tôi vội vàng đi vòng qua đám người, cúi gằm mặt, định bụng sẽ trực tiếp chuồn vào ký túc xá.
"Tử Nguyệt!"
Tôi lấy tay che mặt, thật là!
Vẫn là bị phát hiện rồi.
Chưa kịp để tôi lên tiếng, thì đã bị ôm chặt trong một vòng tay ấm áp và thơm tho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cun-con-nam-trieu-te/chuong-4.html.]
"Tiêu Nại Cẩu, anh buông em ra."
"Anh không buông!"
Anh ấy ôm chặt hơn, tôi cảm giác anh ấy muốn bóp c.h.ế.t tôi.
"Người anh có mùi..."
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, khứu giác của tôi nếu cứ tiếp tục như thế này có lẽ sẽ bị mất tác dụng mất.
Tiêu Nại Cẩu vội vàng buông tôi ra, bĩu môi nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ.
Tôi bịt mũi, nhìn anh ấy với vẻ bất lực.
"Sao lại ngồi xổm cạnh thùng rác?"
Anh ấy ngược lại với vẻ mặt đầy kiêu ngạo, hít hít mũi.
"Như vậy trông anh mới đáng thương."
Quả thực là trông rất đáng thương.
Cả trường đều biết Tiêu Nại Cẩu mắc chứng sợ bẩn nghiêm trọng, gặp thùng rác cũng phải đi đường vòng.
Lúc này vậy mà không biết đã ngồi xổm bên cạnh thùng rác bao lâu rồi, nhìn là biết đã gặp phải trắc trở lớn đến mức nào.
"Mau về tắm rửa đi, em về ký túc đây."
Nói xong tôi liền quay người định đi về hướng ký túc xá.
"Tại sao lại muốn chia tay..."
Tiêu Nại Cẩu kéo tay tôi, giọng nói mang theo tiếng khóc, lông mày nhíu lại, nhìn thêm một cái nữa tôi sẽ không nỡ lòng đâu.
Tôi thản nhiên gạt tay anh ấy ra, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ngấn lệ của anh ấy.
"Mẹ anh cho em năm triệu, bảo em rời xa anh, em đồng ý rồi."
Cũng không quan tâm đến vẻ mặt đơ người của Tiêu Nại Cẩu, tôi đầu cũng không thèm quay lại mà rời đi.
Tối hôm đó, tôi nghe được từ miệng bạn cùng phòng, Tiêu Nại Cẩu đã đến quán bar đắt nhất thành phố.
Đi cùng còn có hai cô gái vóc dáng nóng bỏng.
Tốt thôi, đây mới chính là cuộc sống ban đầu của anh ấy.
Ngày hôm sau, tôi với quầng thâm mắt dày cộm, nhân lúc không có lớp liền đi bán bánh tráng, kết quả lại bị Tiêu Nại Cẩu chặn lại ngay tại cổng trường.
Quầng thâm mắt của anh ấy cũng khá là dày, xem ra tối qua rất kích thích.
Anh ấy kéo tôi lên chiếc xe thể thao mui trần Maserati của mình, rồi nói một câu: "Quầy bán bánh tráng của em đã có bác Lý giúp em cất giữ rồi."
Sau đó liền nhấn ga, chở tôi rời khỏi trường học.
Trên đường đi tôi nắm chặt dây an toàn, cảm nhận tốc độ nhanh như chớp.
"Tiêu Nại Cẩu! Anh... định... chở... em... đi đâu... vậy..."
Gió gào thét bên tai tôi, tôi gần như phải gằn giọng hỏi anh ấy, nuốt vào bụng một bụng gió lớn.