Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Anh Bước Dưới Trăng - Chương 13,14: Làm ơn đừng câu em nữa, em sẽ tin đấy.

Cập nhật lúc: 2024-08-09 23:28:46
Lượt xem: 942

13.

Rời khỏi câu lạc bộ. Đợi đến khi tôi kịp tiêu hoá cảnh tượng trước mắt thì một chiếc mũ bảo hiểm đã được đội lên đầu tôi. Bên cạnh là một chiếc xe mô tô màu đen cực ngầu.

"Ngồi lên."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

"Tôi không muốn."

Vừa xoay người định bỏ đi thì eo đã bị ôm lại, ép tôi ngồi lên xe. 

Anh đặt tay tôi lên n.g.ự.c mình, cảm nhận nhịp tim lên xuống. Đôi mắt đầy tình cảm hiện ra dưới chiếc mũ bảo hiểm đen, nhìn sâu vào tôi. 

Rõ ràng nhịp tim anh ta loạn, nhưng người hoảng loạn lại là tôi.

"Kiều Điềm, bây giờ anh đang ghen, em nhường anh một chút được không?"

Tôi không nói gì. Diễn giỏi thật đấy.

Anh đưa tôi phóng như bay đến cây cầu bắc qua sông. Sau khi xuống xe, tôi suýt chút nữa đã ngã quỵ. Thẩm Hoán giúp tôi tháo mũ bảo hiểm, ánh mắt anh phản chiếu gương mặt nhợt nhạt và ngây ngẩn của tôi.

"Tổng giám đốc Thẩm, tôi già rồi, không thể theo kịp các bạn trẻ, đừng tra tấn tôi nữa được không?"

Anh định giả vờ nghiêm túc, nhưng không kìm được mà bật cười: "Em đang nói gì vậy?"

Thẩm Hoán xấu xa nhưng lại đẹp chấn động. Tim tôi rung lên vì nụ cười của anh, theo sau đó là nỗi đau nhói nhẹ nhàng. Tôi bất lực ngồi thụp xuống, tự trách rồi tự khóc: "Anh tìm tôi làm gì?"

Thẩm Hoán cười khẩy: "Em nghĩ sao? Gọi điện không bắt máy, tin nhắn WeChat không trả lời, rồi lại đi câu lạc bộ chọn mẫu nam với người khác?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-anh-buoc-duoi-trang/chuong-1314-lam-on-dung-cau-em-nua-em-se-tin-day.html.]

Tôi nói nhẹ nhàng: "Nhưng chuyện này liên quan gì đến anh?"

Thẩm Hoán không nói gì, chỉ còn tiếng gió trên sông gào thét bên tai. Vài giây sau, anh nửa quỳ xuống, đôi mày sắc bén dần dần mềm lại.

"Hôm nay Triệu Điềm của chúng ta không vui sao?"

Tôi đờ đẫn nhìn anh, mũi cay cay, càng thêm buồn: "Thẩm Hoán, tôi biết anh vẫn không quên được Tần Phù, hôm qua tôi đến khách sạn Royal Rica, nhìn thấy..."

Ngón tay anh đang lau nước mắt cho tôi chợt dừng lại, ánh mắt lóe lên: "Sao em lại đến khách sạn Royal Rica?"

"Có người gửi tin nhắn đa phương tiện cho tôi, chắc là người trong lòng của anh."

Thẩm Hoán nhìn tôi, đôi môi mỏng đột nhiên nhếch lên một nụ cười vui vẻ. Tôi bĩu môi khó chịu: "Anh cười cái gì?"

Anh đột nhiên nâng mặt tôi lên, đôi tay rõ ràng đã đỏ lên vì gió, lạnh đến mức tôi khiến rùng mình.

"Hóa ra Triệu Điềm của chúng ta đang ghen, thật đáng yêu. Hiểu lầm sao không hỏi anh, anh sẽ nói cho em tất cả."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, không dám tin: "Hiểu lầm?"

Thẩm Hoán nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm: "Anh không thích Tần Phù, cô ấy cũng không phải là ánh trăng sáng."

Nói đến đây anh dừng lại một chút, hít sâu một hơi, nhìn tôi với ánh mắt trang trọng: "Ánh trăng sáng là xa xôi và đẹp đẽ, là điều khiến người ta ngưỡng mộ. Triệu Điềm, em mới là ánh trăng không thể với tới của anh."

Tôi ôm mặt khóc thành tiếng: "Làm ơn đừng câu em nữa, em thực sự sẽ tin đấy... Hu hu hu, xong rồi, em già rồi chắc chắn sẽ mua cả đống thực phẩm chức năng."

Thẩm Hoán bất lực: "Anh không lừa em đâu, Tiểu Thang Viên, anh là fan trung thành của em."

Tôi đột ngột dừng khóc, quay phắt sang nhìn anh.

Loading...