Cùng Anh Bước Dưới Trăng - Chương 6,7,8,9: Bắt gian mà thảm thành thế này.
Cập nhật lúc: 2024-08-09 23:27:18
Lượt xem: 2,807
6.
Ngày thứ mười lăm, Thẩm Hoán nói có việc gấp ở công ty nên rời nhà từ sớm.
Bạn qua game của tôi cũng không online, tôi chơi vài ván cảm thấy chán nên thoát ra. Sau đó xem tiểu thuyết, xem anime, nhưng tâm trạng cứ mãi bồn chồn, không thể yên ổn.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, tôi chợt nhớ ra hôm nay mình chưa ra ngoài tắm nắng. Xuống lầu, căn biệt thự rộng lớn trở nên trống trải, chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy cuộc sống mà mình hằng mơ ước trở nên nhạt nhẽo. Thiếu cái gì đó?
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của Thẩm Hoán. Tôi bừng tỉnh.
Xong rồi! Mới mấy ngày mà tôi đã mắc chứng tương tư rồi. Chẩn đoán rồi, tôi là kẻ mù quáng trong tình yêu.
Khi nhận ra thì tôi đã nhìn chằm chằm vào trang WeChat của Thẩm Hoán suốt một giờ đồng hồ. Không có một tin nhắn nào.
Tôi cân nhắc một lúc lâu rồi nhắn một câu: [Có ở đó không?]
Vừa gửi đi, tôi đau khổ ôm đầu. Trời ơi! Tôi là một kẻ hèn mọn, tôi tiêu rồi.
May là Thẩm Hoán trả lời ngay lập tức: [Anh còn phải đi một buổi tiệc, có thể về muộn, em ngủ sớm đi nhé.]
Ok rồi đó! Tôi lại thấy ổn rồi!
Để duy trì hình ảnh lạnh lùng, tôi không trả lời anh ấy. Vài phút sau, thì điện thoại nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Tôi có thói quen để điện thoại ở chế độ im lặng, không dám nghe. Khoảng năm phút sau người kia mới ngừng gọi.
Trong hộp thư thoại xuất hiện một tin nhắn đa phương tiện: [Khách sạn Ruikeka, phòng 5901, không gặp không về.]
Trong ảnh là Thẩm Hoán với dáng vẻ cao quý, anh mỉm cười nhìn người phụ nữ bên cạnh, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Bộ lễ phục và âu phục của họ thật sự xứng đôi vừa lứa, nhìn qua cũng thấy rất hợp nhau.
Người phụ nữ đó có lẽ chính là “bạch nguyệt quang” của Thẩm Hoán - Tần Phù.
Tôi chủ động gọi điện cho Thẩm Hoán. Không ai nghe máy.
Sau vài phút bối rối, tôi mở tủ quần áo, lấy ra chiếc váy dạ hội trong tủ đồ ít ỏi của mình.
7.
Lúc đến khách sạn Ruikeka, tôi mới nhận ra rằng mình không có thiệp mời.
Đúng là chịu thua rồi, đã đến đây để bắt gian mà một tấm thiệp cũng không có.
Tôi không dám nói chuyện với nhân viên an ninh, lòng bồn chồn đi qua đi lại.
“Triệu Điềm?”
Tôi ngẩn người, quay lại nhìn thì thấy người đang gọi mình chính là Lục Di, người bạn thanh mai trúc mã đã đi du học nước ngoài.
Anh ấy nháy mắt, cười: “Đúng là cậu thật sao, cậu thật sự ra ngoài à? Không phải vì biết hôm nay tôi về nước nên cố tình đến tìm tôi chứ?”
Lục Di vẫn tự tin như xưa.
Tôi cúi đầu: “Cậu có thể đưa tôi vào trong được không?”
Nụ cười trên môi anh ấy biến mất, môi mím chặt: “Cậu đến tìm Thẩm Hoán à?”
…
Sau khi vào trong tôi liền chạy thẳng lên tầng năm, Lục Di không nhanh không chậm đi theo sau tôi, liên tục nói:
“Cậu có biết tại sao Thẩm Hoán lại đến khách sạn này không? Chính vì Tần Phù đã quay về. Hai người không phải kết hôn vì lợi ích kinh doanh sao, tại sao lại tìm anh ta?”
Tôi đột ngột quay lại: “Cậu có thể im lặng được không!”
Ánh mắt của Lục Di trở nên sâu thẳm, anh ta nhìn tôi một lúc rồi bật cười: “Không lẽ cậu thật sự thích Thẩm Hoán rồi?”
Tôi không để ý đến anh ấy, tìm đến phòng 5901. Từ bên trong vọng ra những âm thanh ám muội.
Dũng khí chất vấn đột nhiên tan biến không dấu vết. Tôi cứng đờ quay người muốn bỏ đi, nhưng đôi chân như chìm vào cát lún, trở nên nặng trĩu.
Mắt tôi bỗng dưng cay xè, Lục Di cúi nhìn tôi, giọng điệu trầm thấp: “Triệu Điềm Điềm, đã nói rồi mà, đàn ông chẳng có ai tốt cả, sao cậu lại không tin chứ?”
Tôi cố gắng nén tiếng nấc: “Cút đi! Đồ ngốc!”
Cạch một tiếng.
Cánh cửa phía sau mở ra.
Tôi giật mình, đẩy Lục Di rồi chạy thẳng vào thang máy.
Hình ảnh phản chiếu trong gương thang máy cho thấy tôi lúc này... tóc tai bù xù, mắt đỏ hoe, đi đôi giày cao gót không quen, đến đứng cũng không vững.
Thật quá thảm hại.
Tôi thừa nhận mình yếu đuối, không có đủ can đảm để đối mặt với Thẩm Hoán.
Như vậy thật quá xấu hổ.
Bị lừa dối một lần thì thôi đi, lại còn bị lừa lần thứ hai.
Tôi òa khóc thành tiếng.
Cửa thang máy bất ngờ mở ra, tôi vội cúi đầu, dùng tóc che mặt, nhưng tiếng khóc nức nở vẫn không ngừng.
Một người đàn ông bên ngoài thét lên: “Ma kìa!”
Tôi: “...”
Ai cũng trêu chọc tôi, nhưng tôi lại là người dễ bị chọc nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-anh-buoc-duoi-trang/chuong-6789-bat-gian-ma-tham-thanh-the-nay.html.]
8.
Tôi như hồn ma trở về nhà họ Triệu.
Hương vị quen thuộc của căn phòng tràn ngập trong khoang mũi, rốt cuộc thì thu mình trong chiếc vỏ bọc vẫn phù hợp với tôi nhất.
Tôi ngủ lịm đi trong cơn đau đầu, không biết đã bao lâu, mẹ tôi vào vỗ nhẹ lên vai:
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
“Điềm Điềm, xuống ăn chút gì đi.”
Tôi trở mình: “Mẹ, con ngủ thêm chút nữa.”
“Tâm trạng không tốt cũng không nên ở mãi trong phòng, xuống lầu đi dạo một chút.”
Khi trước bà cũng dùng lời nói này để lừa tôi đi xem mắt.
Tôi bực bội ngồi dậy, vừa đẩy cửa vừa đi xuống lầu:
“Mẹ muốn con xuống lầu là có ý gì, dưới lầu rốt cuộc có ai ở đó? Được rồi! Được rồi! Con đi gặp, mẹ hài lòng chưa?”
“Mày nói chuyện với mẹ kiểu gì thế hả, ngứa da rồi phải không?”
Một giọng nói uể oải vang lên, hóa ra là anh trai tôi đã trở về.
Từ nhỏ tôi đã không hòa thuận với anh ấy, nhìn thấy anh ấy lại càng thêm châm chọc:
“Sao? Giới giải trí không còn chỗ cho anh nữa à?”
Thấy chúng tôi sắp cãi nhau, mẹ tôi lập tức nước mắt:
“Thôi đi, hai anh em sao cứ gặp nhau là cãi nhau thế, một đứa nhất quyết lao vào giới giải trí, một đứa lại giống con gián sợ ánh sáng, lúc nào cũng trốn trong phòng, giờ bố các con tuổi già sức yếu vẫn chưa được nghỉ hưu, kiếp trước mẹ tạo nghiệp gì mà sinh ra hai đứa nghịch tử này! Còn con nữa! Triệu Điềm! Hễ gọi con ra ngoài là con gào lên với mẹ, chẳng phải mẹ sợ con ủ rũ mà sinh bệnh sao, nếu con không phải là con gái mẹ, mẹ có lo cho con không?”
Lúc nhỏ đáng yêu như vậy, càng lớn càng kỳ quặc, đến cả người cũng không muốn gặp.
Tôi cười, nhưng mắt lại dần đỏ lên:
“Hồi nhỏ mọi người đều chê con ngu ngốc, chỉ biết cười toe toét làm cả nhà mất mặt, ngày nào cũng so sánh con với Triệu Mặc Nhiên, ngày nào cũng chèn ép con, con là đồ vô dụng, thế được chưa, giờ con không ra ngoài thì được chưa?"
Nhưng mọi người vẫn không hài lòng, rốt cuộc muốn con phải làm sao, có phải con ch ết thì mọi người mới vui phải không?”
Triệu Mặc Nhiên lạnh lùng nhìn tôi: “Triệu Điềm, mày nói được mấy câu hay đấy, cả nhà đều phải nâng niu mày là đồ vô dụng này à?”
Tôi gạt mạnh nước mắt:
“Cả nhà nâng niu ai, anh không biết sao? Triệu Mặc Nhiên, đừng giả vờ tích cực nữa, người tự cao tự đại nhất chính là anh đấy, hồi nhỏ bố mẹ bắt anh dẫn tôi đi chơi, anh không muốn tí nào, còn bảo bạn bè là tôi là đồ vô dụng, thi toán được điểm không, khiến bạn bè của anh gặp tôi là gọi tôi là con bé điểm không."
"Anh học giỏi, anh được yêu mến, bố mẹ ngày nào cũng so sánh anh với tôi, mọi người tâng bốc anh đến mức anh không biết đường về nữa rồi, anh tự cho mình là nhất, nghĩ cả thế giới này chỉ có anh là giỏi nhất, ngày nào cũng như đứa trẻ bị chiều chuộng, rồi sao, anh vào giới giải trí, kỹ năng diễn xuất bị mỉa mai, anti-fan đầy rẫy, thứ nổi tiếng nhất của anh toàn là mấy chuyện nhục nhã, anh lấy đâu ra cảm giác ưu việt thế? Tôi là đồ vô dụng, còn anh thì không à?”
Anh ấy chẳng để tâm: “Ít nhất tao còn nổi tiếng, còn mày... đồ vô dụng ru rú trong nhà mà còn dám nói?”
“Ai ru rú trong nhà, đã nói rồi... tôi là tác giả mạng!”
“Ồ, tác giả của 'Đứa Con Thiên Tài Và Cô Gái Hacker'?”
Tôi tức quá hóa cười: “Chẳng trách người ta nói anh như vậy, chị An An cũng chê anh mất mặt nên mới chia tay anh đấy.”
Thẩm Kim An chính là điểm yếu của Mặc Nhiên, quả nhiên anh ấy tức điên lên: “Mày dám bịa chuyện nữa thì thử xem!”
Mẹ tôi giận dữ hét lên, nước mắt giả dối sớm đã khô khốc: “Im lặng đi, làm như thế là vẻ vang lắm sao? Nhà còn có khách, không thấy mất mặt à?”
Tôi ngây người một chút, quay đầu nhìn lại thì đối diện với ánh mắt của Lục Di đang ngồi trên sofa, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Anh ấy nhìn tôi, trong mắt là sự xót xa xen lẫn cảm giác tội lỗi đan xen.
Tôi lạnh lùng hỏi: “Anh làm gì ở nhà tôi?”
Mẹ tôi cười gượng gạo với anh ấy, vội vàng kéo tôi: “Con bé này! Nói chuyện kiểu gì thế! Các con là bạn tốt mà, Tiểu Di vừa về nước đã đến thăm con, con còn không cảm kích à?”
Lục Di mỉm cười: “Bác Chu, Điềm Điềm chỉ là tâm trạng không tốt thôi, bác đừng trách cô ấy.”
Nhìn vẻ giả tạo của anh ta, tôi chỉ muốn cười.
Tôi cười khẩy: “Bạn bè? Tôi không dám trèo cao với người đã sỉ nhục tôi trước mặt mọi người, kích động tôi đến phát bệ/nh rồi suýt nữa bị xe tông ch/ết như anh.”
Lời vừa dứt, căn phòng đột nhiên im lặng.
Sắc mặt Lục Di trong chốc lát trở nên tái nhợt.
9.
Tôi không phải sinh ra đã mắc chứng sợ giao tiếp xã hội. Trước khi trở thành một con gián đen tối như bây giờ, tôi cũng từng là một cô bé vui vẻ. Nhưng thành tích của tôi không tốt, dù cố gắng thế nào cũng không cải thiện được. Trong khi đó, từ nhỏ anh trai tôi, Triệu Mặc Nhiên đã luôn là học sinh xuất sắc, bảng thành tích trong nhà gần như không chứa hết được. Còn tôi, giải thưởng duy nhất tôi có là giải khuyến khích trong cuộc thi viết văn ở trường tiểu học.
So với anh ấy, tôi nghiễm nhiên trở thành đối tượng để so sánh và hạ thấp.
Từ đó, trong đầu tôi luôn vang lên những câu nói:
[Nói mới thấy em ngu, sao không học theo anh trai mà tranh chút thể diện cho tôi chứ?]
[Em gái tôi thật vô dụng, liệu có phải đã bị trao nhầm không?]
[Này, cô em trứng ngỗng của cậu đến tìm cậu kìa!]