Cùng Bạch Nguyệt Quang Xét Nghiệm ADN - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-29 19:49:27
Lượt xem: 108
15
Tôi đưa cho anh ta một thẻ ngân hàng màu đen: "Đây là trả lại anh... tiền viện phí cho mẹ tôi trước đây."
Ban đầu tôi định đợi hết hợp đồng 3 năm mới trả, dù sao số tiền này cũng là từ khoản bao nuôi Lục Dịch Hàn đưa mà tích góp được.
Lục Dịch Hàn sững người, anh ta không nhận, mà nhíu mày nói:
"Viện phí của mẹ cô không cần phải trả đâu, đó là tiền từ dự án từ thiện của công ty."
Tôi lắc đầu: "Phải trả chứ."
Tôi nhét thẻ ngân hàng vào tay Lục Dịch Hàn: "Bất kể là ai, vì mục đích gì mà tài trợ số tiền này, tôi đều sẽ cố gắng kiếm tiền để trả lại."
Lục Dịch Hàn im lặng, anh ta đột nhiên hỏi: "Lộc Diu Diu, cô định cắt đứt quan hệ với tôi sao?"
Tôi ngơ ngác: "Tôi, chúng ta có quan hệ gì sao?"
Mắt Lục Dịch Hàn đỏ lên, anh ta khàn giọng hỏi: "Vậy... cô vẫn luôn nghĩ bản hợp đồng đó là hợp đồng tôi bao nuôi cô sao?"
Tôi ngơ ngác hỏi lại: "Chẳng phải đúng vậy sao?"
"Tôi..."
Lục Dịch Hàn cười khổ, giọng anh nghẹn ngào: "Không phải, tôi không có ý định bao nuôi em."
Tôi nghiêng đầu, nói với anh: "Nhưng theo tôi thấy, anh rõ ràng đang bao nuôi tôi."
"Anh bao nuôi tôi, coi tôi như thế thân của Sở Ngôn Dụ, chẳng hề quan tâm gì đến tôi cả.
"Mỗi lần anh đưa tôi đi dự tiệc, đều bỏ mặc tôi một mình. Người trong giới đều biết anh thích Sở Ngôn Dụ, cô ấy là mối tình đầu của anh. Còn tôi chỉ là thế thân, nên họ ra sức bắt nạt, chế giễu, cười nhạo tôi. Những lúc đó anh chẳng hề ở bên.
"Anh cũng chẳng hay biết gì về những chuyện này..."
Lục Dịch Hàn ngắt lời tôi: "Xin lỗi, tôi thật sự không biết những chuyện này, tôi... tôi không hề thích Sở Ngôn Dụ, người tôi yêu từ đầu đến cuối chỉ có em thôi!"
Anh nhíu mày: "Tôi không rõ những tin đồn này từ đâu ra nữa."
Tôi lướt điện thoại, tìm trang tin tức giải trí, bấm vào và đọc to.
[Sốc! Gặp trên du thuyền, Tổng giám đốc nhà họ Lục phải lòng tiểu thư nhà họ Sở ngay từ cái nhìn đầu tiên! Khắc cốt ghi tâm!]
Lục Dịch Hàn mặt tối sầm, anh mượn điện thoại của tôi, lướt xuống xem, càng đọc sắc mặt càng đen.
Tôi bổ sung: "Em còn thấy bức phác họa nhỏ của Sở Ngôn Dụ trong phòng làm việc của anh nữa."
16
Mặt Lục Dịch Hàn đen như đ.í.t nồi.
Anh giải thích: "Anh không hề thích cô ấy! Người anh yêu từ đầu đến cuối chỉ có em thôi! Lúc đó anh nhầm cô ấy là em, mới gây ra hiểu lầm! Còn nữa, bức phác họa trong phòng làm việc không phải Sở Ngôn Dụ, mà là em đấy."
Tôi nghi hoặc: "Nhưng chúng ta chẳng phải mới quen nhau 3 năm trước khi mẹ em bệnh sao?"
Tin đồn Sở Ngôn Dụ là mối tình đầu của Lục Dịch Hàn đã có từ trước khi tôi quen anh.
Lục Dịch Hàn im lặng một lúc rồi nói: "Không phải, em quen anh là 3 năm trước, nhưng anh đã biết em từ 6 năm trước rồi."
Lục Dịch Hàn kể, anh đã xem cuộc thi b.ắ.n s.ú.n.g tôi tham gia 6 năm trước.
Lúc đó tôi giành chức vô địch, đứng trên sân đấu rất rực rỡ, như mặt trời kiêu hãnh và nóng bỏng, anh đã có cảm tình với tôi.
Sau đó cảm tình dần dần biến thành rung động và thích thú, dẫn đến việc anh nhầm lẫn khi lần đầu gặp Sở Ngôn Dụ trên du thuyền.
Anh đã nhầm Sở Ngôn Dụ là tôi.
Người trong giới cũng vì lần gặp gỡ trên du thuyền đó mà lầm tưởng Sở Ngôn Dụ là mối tình đầu khó quên của Lục Dịch Hàn.
Tôi nghe mà đau đầu, đúng là tôi biết b.ắ.n súng, cũng từng tham gia thi đấu. Nhưng không ngờ lại có người vì một lần vô tình đoạt chức vô địch b.ắ.n s.ú.n.g mà sinh lòng cảm mến với tôi.
Tôi nói: "Xin lỗi, những điều anh nói em đều không biết, em chẳng có ấn tượng gì cả."
Lục Dịch Hàn cay đắng, mọi niềm vui của anh như bị ném vào hũ mơ chua, ngâm ủ, lên men, biến thành vị chua chát khôn nguôi.
Tôi nói với anh: "Có lẽ trong mắt anh, anh không hề có ý định bao nuôi em. Nhưng theo em thấy, anh đích thị đã bao nuôi em 3 năm rồi.
"Ba năm bao nuôi này, không phải chỉ một câu 'không phải bao nuôi' của anh là xong đâu.
"Có lẽ anh thật sự thích em, nhưng em chẳng cảm nhận được tình cảm đó. Tình yêu không cảm nhận được, thì không phải là tình yêu."
Tôi nhẹ nhàng nói với anh: "Anh Lục, cảm ơn anh đã hỗ trợ tiền thuốc men 3 năm trước. Em rất biết ơn, nhưng xin lỗi, em không thích anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-bach-nguyet-quang-xet-nghiem-adn/chuong-6.html.]
"Mong anh cũng, buông bỏ từ đây."
Nguyên nhân tôi đồng ý để Lục Dịch Hàn bao nuôi cũng là để đền đáp ân tình này.
17
Lục Dịch Hàn im lặng.
Anh đỏ hoe mắt, lâu lắm không nói nên lời.
Tiểu Lục thò đầu ra, mười gã đàn ông còn lại cũng lần lượt ló đầu khỏi bức tường.
Tiểu Lục gãi đầu hỏi: "Tiểu thư, hai người nói xong chưa ạ? Lão... lão gia ấy..."
Lục Dịch Hàn nhìn thấy khuôn mặt giống mình tám phần của Tiểu Lục, bị kích động, anh khàn giọng hỏi:
"Hắn giống tôi như vậy, có phải em coi hắn là thế thân của tôi không?"
Tiểu Lục: "???"
Ý đồ thầm kín của tôi bị vạch trần, ngượng ngùng đáp: "Cũng không hẳn..."
Mắt Lục Dịch Hàn hơi sáng lên, như thể thấy được hy vọng.
Tôi đập tan ảo tưởng của anh: "Thực ra em định coi cậu ấy như bao cát sống, không vừa ý là cho một đấm. Dù sao em cũng bực mình anh lâu rồi."
Chỉ là vì nể tình ân nhân, nên không tiện ra tay.
Lục Dịch Hàn sững sờ.
Bao cát sống·Tiểu Lục: "Hu hu hu."
Chẳng ai lên tiếng giúp cậu ta sao!
Đúng lúc đó, trong rạp chiếu phim vang lên nhạc nền bài "Cô Dũng Giả".
"Yêu em đơn độc bước trong ngõ tối,
Yêu dáng em hiên ngang chẳng quỳ gối,
Yêu em đối mặt tuyệt vọng,
Không chịu khóc lóc..."
Có người bước đến theo nhịp nhạc nền.
Mười một gã đàn ông, hai mươi vệ sĩ áo đen, đứng ngay ngắn bên cạnh người đàn ông đó, cung kính gọi:
"Bố ạ!"
"Chủ tịch Sở!"
Bố tỷ phú của tôi, Sở Ngạo Thiên, ông đeo mười sợi dây chuyền vàng to, đeo hai mươi chiếc nhẫn vàng lớn, đi đôi giày da vàng óng tiến về phía tôi.
Tôi cảm nhận được hơi thở tiền bạc phả vào mặt.
Tôi buột miệng gọi: "Bố!"
"Dạ!"
Bố tỷ phú của tôi rất hợp tác đáp lại một tiếng.
Anh ta bước đến bên cạnh Lục Dịch Hàn, hai mươi vệ sĩ theo sau đồng loạt mở hai mươi chiếc hộp bạc trên tay, lộ ra những thỏi vàng lấp lánh bên trong.
Bố tỷ phú của tôi lôi ra cái bật lửa nạm kim cương, "tách" một tiếng châm điếu xì gà, ngậm xì gà, liếc mắt nói với Lục Dịch Hàn:
"Nhóc, cho mày ba triệu, cút khỏi con gái tao!"
Trong thoáng chốc, tôi hoa mắt thấy đội trưởng vệ sĩ cầm kéo to "cạch cạch" như trong phim.
Lục Dịch Hàn mắt đỏ hoe: "Chu tiên sinh, xin đừng dùng tiền bạc xúc phạm tình cảm của tôi dành cho con gái ông."
Chu Ngạo Thiên rít xì gà, đáp: "Không phải xúc phạm."
Ông nói: "Đây là khinh thường."
Sự khinh thường từ đồng tiền.
Lục Dịch Hàn im lặng.