Cùng bạn trai vả mặt em kế trà xanh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-09 00:38:41
Lượt xem: 116
Sếp tôi muốn giới thiệu bạn trai cho tôi.
Không thể từ chối, tôi chỉ có thể đồng ý.
Trước khi đến buổi hẹn, sếp tôi ngập ngừng nói:
“Cháu tôi cái gì cũng tốt, nhưng mà trông có hơi trẻ con thôi.”
Tôi tự hỏi có thể trẻ con đến mức nào. Lúc gặp mặt, mù mắt ch-ó luôn rồi!
Áo len quần jean, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt nai lộ rõ vẻ ngây ngốc... Ngược lại, tôi từ nhỏ đã bị nói là già trước tuổi.
Bây giờ còn đang mặc váy suông, đi giày cao gót, trang điểm thanh tú cùng với tóc xoăn dài…
Xin lỗi, là dì đây làm phiền rồi.
Nhưng vì đã đồng ý với sếp, thế nên tôi vẫn phải cắn răng ngồi xuống nói chuyện một cách gượng gạo. Có thể là do độ tương phản quá rõ ràng, thỉnh thoảng vẫn có người tò mò nhìn về phía chúng tôi.
Tôi còn nghe thấy ai đó thì thầm:
“Nhìn kìa, phú bà với nam sinh đại học.”
Tôi cảm ơn vì đã xem trọng tôi đến thế!
Sau cùng, tôi cũng hạ bài nói thẳng:
“Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ tuổi của chúng ta không có hợp nhau lắm đâu...”
Lời còn chưa dứt, Giang Diêu nhìn tôi, mắt nai chớp chớp, có chút đỏ.
Tôi lập tức câm mồm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-ban-trai-va-mat-em-ke-tra-xanh/chuong-1.html.]
Anh ta cúi thấp đầu, dùng cái giọng vừa ch-ó con nhưng cũng khàn khàn của mình lí nhí nói:
“Tuổi tác không thay đổi được, nhưng tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng được mà…”
Mấy lời nói của đám trẻ tuổi, tôi không có đặt trong lòng làm gì. Nhưng sau buổi xem mắt hôm đó, Giang Diêu như yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên vậy, ngày nào cũng quan tâm hỏi thăm, thỉnh thoảng còn tặng quà cho tôi nữa.
Trừ việc tuổi tác ra, anh ta đúng là rất tốt.
Cuối cùng, tôi cũng đồng ý thử yêu đương với anh ta.
Yêu nhau tháng thứ hai, m-ẹ tôi đột nhiên gọi điện cho tôi:
“Vũ Lạc, con đang yêu đương đó hả? Lớn như vậy rồi mà cũng không nói cho người trong nhà biết.”
Tôi ngạc nhiên.
Chuyện với Giang Diêu, tôi chưa kể với bất kì ai cả. Trong đầu đột nhiên nhảy ra một người. Em kế của tôi, Trần Hạ Nam.
M-ẹ tôi tiếp tục nói:
“Con đã bao lâu chưa về nhà rồi, em gái con cũng bảo rất nhớ con. Tuần sau đem theo bạn trai cùng về đi.”
“M-ẹ, m-ẹ quên Trần Hạ Nam ghét con đến thế nào rồi à?”
M-ẹ tôi im lặng.
“Đều là chuyện từ lâu, qua cũng qua rồi, với lại, người trong nhà với nhau ai lại đi ghi thù nhau bao giờ?”
Tôi không đáp lại.
Bà ấy nói dông dài một lúc lâu, nhấn mạnh rằng tuần sau phải đưa Giang Diêu về nhà, sau đó mới tắt máy.
Sau khi cúp máy, tôi cười lạnh một tiếng.