Cùng bạn trai vả mặt em kế trà xanh - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-10-09 00:41:45
Lượt xem: 32
Sắc mặt của Hoàng Nhân An tối sầm, anh ta im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng:
“Tôi đúng là chỉ nghe lời nói từ một phía của cô ấy, vì tôi tin… Nhưng với tình hình hiện tại, có vẻ như tôi đã tin lầm người rồi.”
Sau đó anh ta nhìn về phía Giang Diêu:
“Vị huynh đệ này, không có chứng cứ mà đã động thủ đánh người là tôi không đúng! Tôi quá bốc đồng. Muốn xử lý riêng hay phạt hành chính tôi đều chấp nhận.”
Giang Diêu cười cười:
“Tôi không cần anh nộp phạt, cũng chẳng muốn anh bị tạm giam làm gì. Tôi sẽ ký vào giấy hòa giải, nhưng với một điều kiện, anh phải xin lỗi bạn gái tôi.”
Tôi hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi:
“Muốn xin lỗi thì cũng phải là xin lỗi anh mới đúng chứ?”
Giang Diêu nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng nói:
“Bởi vì anh ta đã làm em phải lo lắng cho anh.”
Trần Hạ Nam ở một bên sắp nghiến muốn vỡ răng luôn rồi, liên tục kéo cánh tay của Hoàng Nhân An, nhưng lại bị anh ta hết lần này đến lần khác đẩy ra.
“Xin lỗi.” Hoàng Nhân An hướng về phía tôi, cúi đầu xin lỗi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi quen tôi đến bậy giờ, Trần Hạ Nam mất mặt trước tôi đến như vậy.
Hốc mắt đỏ lên, cô ta giậm chân, xoay người định bỏ đi, nhưng không ngờ lại bị viên cảnh sát kia chặn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-ban-trai-va-mat-em-ke-tra-xanh/chuong-20.html.]
"Cô gái, nếu như những gì cô nói là sự thật và cô có thể đưa ra chứng cứ, chúng tôi sẽ giúp cô. Nhưng nếu cô không có gì để chứng minh, cô sẽ bị coi là vu khống, và nếu cô gây ra hậu quả nghiêm trọng, cô sẽ bị kết án."
Trần Hạ Nam vẫn chẳng có lấy một xíu sợ hãi nào, hất cằng hét lớn: “Các người cứ chờ đó!”
Đợi thì đợi, cô ta cho rằng tôi vẫn còn yếu đuối như trước đây chắc!
Sau khi giải quyết xong các thủ tục liên quan ở đồn cảnh sát, lúc ra về tôi vẫn giữ im lặng.
“Em sao vậy?” Giang Diêu cảm nhận được có gì đó không ổn từ phía tôi, rụt rè hỏi.
“Anh có nhớ anh đã nói gì với em không? ‘Anh mong rằng dù có xảy ra bất cứ chuyện gì em cũng có thể nói với anh’ và em cũng muốn điều tương tự từ anh.”
Giang Diêu hơi hoảng vì thái độ này của tôi: “Anh xin lỗi! Anh chỉ…”
“Em biết là anh sợ em lo lắng, nhưng em mong lần sau em sẽ nhận được điện thoại của anh chứ không phải của cảnh sát như hôm nay!”
Giang Diêu ngây người nhìn tôi, sau đó đột nhiên bước tới và ôm chặt lấy tôi. Tôi vội vàng đẩy anh ra, lo lắng nói:
“Trên tay anh còn có vết thương, cẩn thận một chút."
Anh đứng yên. Hồi lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng nói ù ù của anh vùi vào vai tôi:
“Được.”
Tôi cũng dang tay ôm lấy anh:
“Chúc mừng sinh nhật!”