Cùng bạn trai vả mặt em kế trà xanh - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-09 00:39:19
Lượt xem: 36
Chấn chỉnh lại cho gọn gàng, tôi hai bước thành một quay trở lại. Lúc đến gần hai người, tôi nghe thấy Trần Hạ Nam đang nói cái gì đó.
“Em trai à…” Cô ta dùng cái chất giọng ngọt ngấy của mình gọi Giang Diêu.
Đờ mờ, tôi nổi hết cả da gà rồi đây này. Giang Diêu không phản ứng lại. Trần Hạ Nam lại tiếp tục mở mồm nói:
“Chị ấy lớn tuổi như vậy rồi, không sợ chị ấy sẽ xuống lỗ trước cả em sao?”
???
M-ẹ nó cô ta chỉ kém tôi có hai tuổi, lấy đâu ra tự tin nói câu này đấy? Trần Hạ Nam lại sán đến gần hơn nữa.
“Em trai à, cùng chị ở bên nhau đi.”
Giang Diêu không động đậy. Nhưng gương mặt tuấn tú dùng mắt thường có thể thấy được mà đỏ lên.
Cơn phẫn nộ điên tiết của tôi tan biến đi trong nháy mắt. Thủ đoạn của trà xanh, quả nhiên không có tên đàn ông có thể thoát khỏi được. Tôi còn tưởng rằng anh vẫn còn kiên trì được cơ đấy. Đến giờ thì xem ra, tình yêu chị em này quả nhiên chẳng có gì là đáng tin cả.
Tôi lùi lại một bước, định lặng lẽ rời đi, lại nhìn thấy Giang Diêu đột nhiên nhíu mày đẩy Trần Hạ Nam ra.
Giây tiếp theo, ch-ó con dùng giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng từ trước đến nay, phẫn nộ quát:
“Ông đây lớn tuổi hơn cô ấy. Cô còn lắm mồm, ông đây cho cô xuống lỗ trước.”
M-ẹ nó sự tương phản này cũng quá lớn rồi đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-ban-trai-va-mat-em-ke-tra-xanh/chuong-5.html.]
Cả tôi và Trần Hạ Nam cùng ngơ ra. Hai giây sau, mặt cô ta đỏ lên, sau đó biến thành tái mét.
“Anh anh anh …”
Qua nửa ngày trời, cô ta phun ra được một câu
“Anh đợi đấy cho tôi.”
Sau đó bực tức giậm chân rời đi.
Tôi ngu cả người. Từ nhỏ đến lớn, ba m-ẹ còn chưa hung dữ như thế với cô ta bao giờ. Tôi lúc đó thì không dám phản kháng, cho nên đó giờ tôi còn chưa từng nhìn thấy Trần Hạ Nam chịu thiệt như vậy đâu.
Kinh ngạc qua đi, trong lòng tôi sung sướng gần ch-ếc. Tôi lặng lặng lẽ lẽ đi qua bên đó. Nhìn thấy tôi, biểu tình của Giang Diêu trở nên hơi hoảng loạn, khi mở miệng lại biến trở về kiểu giọng làm nũng nhỏ nhẹ:
“Em, em quay lại rồi.”
“…” Tôi im mất một lúc.
“Ừ.”
Thế là tôi quyết định giả mù, coi như chưa nhìn thấy cái gì hết.
“Trần Hạ Nam đâu rồi?”
“Cô ấy đi rồi… chắc là do người không được khoẻ.”
Tôi gật đầu, không cố hỏi nữa.