Cưng Chiều Kumanthong Để Xử Chồng - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-05-21 20:31:43
Lượt xem: 359
Giang Chí Viễn nhìn những thứ được bày trí trong nhà, hình như là đắt hơn so với những thứ anh ta đã chuyển đi, nhưng kiểu cách lại không khác quá nhiều.
Nếu như không xảy ra những chuyện đó, có thể bây giờ anh ta vẫn đang sống ở đây, hơn nữa còn có thể đang là một ông chủ lớn của một công ty nào đó.
Nghĩ đến đây, anh ta nắm chặt tay, đứng ở cửa nhìn tôi: “Tiểu Nhã, em có biết anh nhớ em đến nhường nào không… Mỗi đêm anh ở bên cô ta, anh đều gọi tên em…”
Tôi xoa xoa cánh tay: “Ngưng đi... Hơi kinh tởm rồi đó. Hai người cũng đã kết hôn rồi, cứ sống thật tốt đi. Cô ấy không cần thể diện, nhưng tôi thì không thể không cần.”
Giang Chí Viễn nắm lấy tay tôi: “Em vẫn còn quan tâm anh phải không? Nếu em ghét bỏ cô ta, anh sẽ ly hôn với cô ta ngay lập tức, bảo cô ta mang thứ nghiệt chủng đó cút đi!”
Tôi bày ra vẻ mặt giễu cợt, hỏi anh ta: “Anh nói xem, tôi cùng anh kết hôn lại thì được cái gì? Thương xót anh? Cứu vớt anh? Hay là chăm sóc cho người mẹ già nằm liệt trên giường bệnh của anh? Một mình tôi sống không tốt hơn sao?”
Nói xong, tôi vùng khỏi bàn tay đang giữ tôi của anh ta, bước vào trong nhà.
Anh ta cũng theo tôi đi thẳng vào trong, ánh mắt nhìn quanh đồ đạc đang để trong phòng, cho đến khi…
Nhìn thấy bàn thờ tôi đang thờ tiểu quỷ.
Hỏng rồi, tôi quên cất nó đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-chieu-kumanthong-de-xu-chong/chuong-15.html.]
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi vô thức quan sát phản ứng của anh ta, anh ta cau mày nhìn tôi.
“Đây là thứ gì? Đã nhiều năm như vậy, sao anh không biết em làm những điều này?”
Hệt như một tên điên, nhìn thấy anh ta sống không tốt, tôi vô cùng hài lòng, liền miệng nhanh hơn não nói ra những lời đã giấu kín trong lòng.
“Nuôi thứ này đương nhiên để tốt cho bản thân, không giống như anh, không thì anh nghĩ xem, tại sao có một số người lại có thể gặp báo ứng xứng đáng như thế?”
Giang Chí Viễn dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt tái nhợt: “Đợi đã…Lẽ nào… Những việc xảy ra với anh lúc này, đều do em dự tính cả rồi?”
Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, trong lòng tôi lại lâng lâng cảm giác vui vẻ của kiểu báo thù thành công, tôi cười nói: “Tôi đã nói rồi, chả liên quan gì đến tôi.”
Giang Chí Viễn hét lên lao về phía tôi: “Cô là đồ độc ác!”
Tôi vội vàng né tránh, anh ta liền rơi vào một khoảng không, nhưng lại nhanh chóng lao đến trước bàn hương án của tiểu quỷ.
“Rốt cuộc trong chúng ta ai mới là kẻ độc ác? Tôi làm những chuyện này, không phải là bị anh ép sao?”