Cưng chiều nhân vật phản diện - Chương 10 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:07:50
Lượt xem: 4,504
Lời lẽ đáng xấu hổ như vậy mà ngươi nói ra một cách đường hoàng được sao!
Mặt ta đỏ bừng như gan heo.
Còn chưa kịp nói gì, bên ngoài có người vội vàng bẩm báo: "Điện hạ! Người trong ngục tự vẫn rồi!"
Là Hạ Ninh.
Yến Thù ngẩn người một chút, trầm giọng nói: "Biết rồi."
Thuộc hạ rời đi, Yến Thù ôm ta ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, nói: "Ban ngày ngươi đã đến ngục giam?"
Ta không giấu giếm, gật đầu: "Ừ."
Ta đã đi gặp Hạ Ninh, chỉ nói với hắn một câu: "Công chúa của ngươi đã c.h.ế.t trong lần đuối nước đó, ta không phải nàng ấy, nhưng ta đã thấy một mệnh lệnh chưa kịp gửi đi trong phòng nàng ấy, trên đó viết là giải tán các nam sủng trong phủ, bồi thường ruộng vườn cửa hàng, nhưng trong danh sách đó không có ngươi."
Hạ Ninh sững sờ hồi lâu, sau đó vừa khóc vừa cười.
Dù biết những điều này sẽ khiến hắn rơi vào nỗi đau khổ tột cùng vì đã tự tay hại c.h.ế.t người mình yêu.
Nhưng hắn có quyền được biết tình cảm của công chúa.
Việc Hạ Ninh tự vẫn nằm trong dự liệu của ta.
Bây giờ Yến Thù hỏi đến, ta suy nghĩ hồi lâu, muốn nói rõ sự thật với hắn: "Thực ra ta là..."
Yến Thù lại đột nhiên tiến đến gần, dùng nụ hôn chặn lời ta: "Ngươi là công chúa của ta."
Tất cả đều không cần nói ra.
...
Lúc bôi thuốc cho Yến Thù, ta nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người hắn, cố gắng tưởng tượng ra những gì hắn đã trải qua trong những năm qua.
"Đau không?"
Yến Thù nắm lấy tay ta: "Không đau."
Hắn không tàn bạo như trong nguyên tác, ở trong cung này chắc chắn phải chịu chút khổ sở.
Con đường phía trước vẫn còn gập ghềnh, nhưng không sao cả.
Ta sẽ cùng hắn bước tiếp.
Ngoại truyện:
Năm thứ ba sau khi tân đế đăng quang, cuối cùng cũng không chịu nổi sự ép buộc của quần thần, đồng ý tuyển thêm người vào hậu cung.
Và ta nhất định phải có được vị trí đó.
Cha ta là tâm phúc của tân đế, là Tả tướng đại nhân đường đường chính chính.
Ta đã từng gặp Hoàng thượng từ xa vào ngày ngài lên ngôi, ngài phong độ ngời ngời, dung mạo phi phàm.
Đúng là mẫu phu quân mà ta hằng mơ ước.
Cha đã kể cho ta nghe rất nhiều về tân đế, khi còn là hoàng tử, ngài đã thể hiện tài năng trị quốc vô song, quần thần đều hết lời khen ngợi.
Chỉ có một điều, ngài đăng cơ đã ba năm, hậu cung vẫn chỉ có một mình Hoàng hậu.
Điều này khiến các đại thần lo lắng không thôi.
Ta nghĩ, nhất định là Hoàng hậu nương nương không cho phép ngài nạp phi.
Vị Hoàng hậu nương nương này, ta cũng có nghe nói qua.
Trưởng công chúa nước Tống, những lời đồn đại về sự hoang dâm vô độ của nàng ta đến nay vẫn còn được nghe thấy trong các quán rượu ở nước Yến, nghe nói nàng ta còn từng đính hôn, cuối cùng không lấy được chồng, mà đương kim Hoàng thượng trước đây khi lưu lạc ở nước Tống đã bị nàng ta cướp vào phủ công chúa và làm nhục.
Mỗi khi nghĩ đến những điều này, ta lại thấy không đáng thay cho Hoàng thượng.
Cả đời ngài đã vất vả như vậy rồi, sao lại gặp phải một Hoàng hậu kỳ quặc như thế?
Vì vậy, lần tuyển phi này, ta quyết tâm vào cung để cứu Hoàng thượng ra khỏi bể khổ.
Cha ta nghe xong lời hùng hồn của ta, nhìn ta như nhìn kẻ ngốc, rồi nói: "Ta biết con rất sốt ruột, nhưng con đừng vội. Ngày mai, Hoàng thượng tổ chức một trận đấu mã cầu, ta sẽ dẫn con đi xem tận mắt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-chieu-nhan-vat-phan-dien/chuong-10-het.html.]
Hừ, xem thì xem, ta chẳng sợ gì cả.
Ngày hôm sau, ta đặc biệt ăn mặc trang điểm kỹ càng, sau đó cùng cha vào cung.
Cuối cùng ta cũng được gặp lại Hoàng thượng, sau khi hành lễ xong, ta ngồi vào chỗ ngồi dành cho nữ quyến và lén quan sát ngài.
Thấy ngài cứ một lát lại gọi nội thị năm lần: "Hoàng hậu đến chưa?"
"Hoàng hậu nương nương vẫn còn trên đường."
"Đá bào mà Hoàng hậu muốn ăn đã chuẩn bị chưa?"
"Bẩm Hoàng thượng, đã chuẩn bị xong cả rồi ạ."
Anan
"Hoàng hậu đến đâu rồi?"
"Hoàng hậu nương nương uống chút rượu, lúc này đang nghỉ ngơi ở lương đình, nói là tỉnh rồi sẽ qua."
"Trẫm đi đón nàng ấy."
...
Cuộc đối thoại này thật sự có chút kỳ lạ.
Ta quá tò mò, liền lén lút đi theo sau tân đế.
Từ xa, ta thấy ngài bảo thuộc hạ lui ra xa, rồi nhẹ nhàng bước vào lương đình.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoàng hậu, nàng ta đúng như ta nghĩ, không giữ quy củ, hành xử phóng túng.
Ta tiến lại gần hơn, nấp sau hòn non bộ.
Nghe thấy tân đế dỗ dành Hoàng hậu như dỗ trẻ con: "Đến lúc phải tỉnh dậy rồi, công chúa."
Công chúa? Tại sao ngài ấy vẫn gọi nàng ta là công chúa?
Hoàng hậu lười biếng lăn người trên giường mỹ nhân, ngước mắt nhìn ngài: "Nhất định phải đi sao?"
Tân đế gật đầu: "Quần thần đều đang ở đó, là trận đấu mã cầu mà nàng thích nhất, không đến xem sao?"
Hoàng hậu bèn gật đầu.
Tân đế rất tự nhiên ngồi xổm xuống, để Hoàng hậu gác chân lên đầu gối mình, cẩn thận đi giày tất cho nàng.
Ta nhìn mà há hốc mồm.
Hoàng hậu đưa tay ôm lấy cổ tân đế đứng dậy, kêu lên một tiếng: "A, lông mày của ta bị lem rồi."
Tân đế liền bảo người lấy gương đồng và bút vẽ lông mày đến, mỉm cười vẽ trên mặt nàng: "Phu quân vẽ lại cho nàng, nàng muốn kiểu nào?"
"Lông mày lá liễu."
"Được."
...
Trước đây ta cứ nghĩ, những câu thơ về việc nam nhân kiên nhẫn vẽ lông mày cho thê tử đều là hư cấu.
Bây giờ mới biết, chỉ là ta chưa gặp được mà thôi.
Gió mát hiu hiu, trong lương đình hai người một đứng một ngồi.
Nhìn cảnh tượng này ta liền biết, giữa hai người họ không thể chen vào người thứ ba.
...
Nghe nói sau đó đến thời gian tuyển phi, nhưng các đại thần không ai đăng ký con gái nhà mình.
Tân đế nhìn tấu chương trống trơn, cười như gió xuân:
"Nếu không có người thích hợp, vậy thì đừng nhắc đến chuyện này nữa."
"Lui triều."
Hết.