Cung Điện Cửu Trùng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-03 11:40:47
Lượt xem: 571
Khi ta đến từ biệt Tiêu Hoán, trong Ngự Hoa Viên, hoa hạnh nở rộ, ta nhìn qua bóng cây rậm rạp về phía bờ ao.
Tiêu Hoán quay nghiêng về phía ta, trong vòng tay hắn là một tiểu mỹ nhân đang mở to đôi mắt ngây thơ như nai con, hắn nắm tay nàng ta cùng nhau cho cá ăn.
Liễu rủ xanh biếc, người đẹp thành đôi, dù cách xa như thế, ta vẫn có thể nghe rõ tiếng cười đùa của họ.
Ta vốn muốn nấp sau giả sơn để lén nhìn một lúc, nhưng quay đầu lại phát hiện có hai người đang tới.
Không còn cách nào khác, ta đành phải đi ra, nói một cách lúng túng: "Hoàng thượng và hoàng hậu thật hòa hợp, chắc không bao lâu nữa, trong cung sẽ có thêm tiểu hoàng tử và tiểu công chúa."
Dù sao sách cũng đã viết như vậy, nam chính Tiêu Hoán đăng cơ làm Hoàng đế, lập Lý Vi Nguyệt làm hoàng hậu, năm sau, hoàng hậu sinh đôi một trai một gái, thiên hạ thái bình, hai người con cháu đầy đàn, sống bên nhau trọn đời.
"Lại nói lời ba hoa!"
Thấy ta tới, Lý Vi Nguyệt hừ lạnh một tiếng, rời khỏi vòng tay Tiêu Hoán, nhấc váy chạy đi.
Có lẽ đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ, Lý Vi Nguyệt đối với ta chưa bao giờ cảm thấy thân thiện.
Tiêu Hoán mỉm cười dịu dàng, ném hết thức ăn cho cá trong tay ra ao, rồi quay sang xin lỗi ta: "Vi Nguyệt luôn như vậy, tính tình trẻ con, mong Lâm ái khanh thông cảm."
Ta chăm chú nhìn Tiêu Hoán, tỉ mỉ phác họa từng đường nét trên khuôn mặt hắn: đôi mày thanh thoát, sống mũi cao, đôi môi mỏng, và đôi mắt sáng như sao đêm mà ta yêu nhất.
Qua tám lần luân hồi, ta đã thấy mọi dáng vẻ của người đàn ông này: không cam lòng, điên cuồng, yếu đuối, kiêu ngạo, và rạng rỡ.
Nếu có thể, ta thực sự rất muốn đi cùng hắn mãi mãi.
Đáng tiếc, thế gian hợp tan, ngoài phu thê ra, đều không thoát khỏi câu "tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải chia tay."
Có lẽ ánh mắt ta quá táo bạo, Tiêu Hoán khẽ nghiêng đầu không thoải mái, ánh mắt định thần lại, rồi đưa tay phủi hoa rơi trên vai ta.
Ta lặng lẽ lùi lại một bước, để hắn phủi vào khoảng không.
Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười hỏi: "Lâm Thượng Thư, thân thể khanh không thoải mái sao?"
Hắn quan tâm nhìn ta: "Bộ triều phục này đối với khanh thật sự quá nặng nề, để ta bảo Thượng Y Cục..."
Ta chỉnh lại ống tay áo, cười và ngắt lời: "Thần nghĩ không cần đâu, đây có lẽ là lần cuối cùng thần mặc bộ y phục này."
"Ý khanh là gì?"
"Ý trên mặt chữ."
Ta giải thích ý định của mình, đưa ra những lý do hoàn mỹ.
Càng nói, động tác của Tiêu Hoán càng chậm lại, đến cuối cùng, ánh mắt hắn đã trở nên u ám như cơn mưa dông trên núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-dien-cuu-trung/chuong-1.html.]
"Tại sao?"
Ta cố gắng nở một nụ cười vô tư: "Bệ hạ, ngài đã không cần ta nữa."
Tiêu Hoán xoa nhẹ thái dương, giọng trầm lắng: "Khanh có điều gì không hài lòng về trẫm chăng?"
"Không có."
Dù sao tình cảm là chuyện hai bên tình nguyện, không ai có lỗi với ai.
Im lặng một lúc, ta cúi đầu, nhìn thấy đôi giày thêu rồng vàng của hắn tiến vài bước về phía ta, tạo nên một cái bóng dài phủ lên người ta.
Tay của Tiêu Hoán chậm rãi đặt lên vai ta, ta đã liếc thấy những gân xanh căng ra trên ngón tay hắn.
Đó là dấu hiệu của sự phẫn nộ.
Áp lực từ trước và sau người truyền đến, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến cái gọi là uy quyền của quân vương, gần như khiến ta nghẹt thở.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Cái siết trên vai ngày càng chặt, ta cảm thấy hắn có thể muốn tát ch.ết ta, chân có chút mềm nhũn.
Ta lo lắng cúi đầu tìm kiếm bóng dáng của quản lý nội vụ, hy vọng ông ta có thể ra giúp ta giảm bớt áp lực.
Nhưng không biết từ khi nào, bên cạnh ao chỉ còn lại ta và Tiêu Hoán.
Ta đành tự nhéo mình một cái, ép ra vài giọt nước mắt, đáng thương nói: "Ta là một khuê nữ vẫn chưa xuất giá, không thể làm việc cho ngài cả đời được."
"Chúng ta quen biết nhau đã hơn mười năm, ngài không thể tàn nhẫn như vậy."
Lời nói đùa bất chợt phá vỡ bầu không khí nặng nề giữa quân thần.
Một lúc lâu sau, ta nghe thấy tiếng hắn nghiến răng: "Ngươi thật là..."
Thật là gì?
Ta cố lắng nghe, nhưng không nghe thấy nửa câu sau.
Cuối cùng, Tiêu Hoán thở mạnh vài hơi, ta nhắm mắt, cảm nhận ngón tay hắn nhẹ nhàng phủi đi một cánh hoa hạnh trên vai ta.
Sau đó, hắn mang theo những bước chân nặng nề và uể oải rời xa.
Ta vịn vào lan can bên cạnh ao, hít thở sâu để trấn tĩnh lại, rồi chuẩn bị rời đi.
Bỗng thấy A Thịnh, quản lý nội vụ vừa biến mất, chạy tới, lớn tiếng gọi: "Lâm Thượng Thư, ngài không thể đi được."
Ta ngạc nhiên quay lại, nghe thấy hắn dùng giọng lớn hơn nữa hét lên: "Bệ hạ ra chỉ phạt đứng."
Hình phạt dở khóc dở cười này khiến các tiểu cung nữ đang quét dọn cười khúc khích, xấu hổ đến nỗi khiến ta gần như muốn ho ra một ngụm máu.