Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cung Điện Cửu Trùng - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-08-03 11:41:13
Lượt xem: 352

Ra khỏi cổng cung, ta thấy Chúc Khanh Bạch đang phe phẩy quạt đợi ta.

Ta bước tới và tự nhiên dựa vào lưng hắn.

Hắn luôn khiến người ta cảm thấy như gió xuân, như thể quên đi mọi bóng tối.

Các quan lại kết hợp với tình hình hiện tại cũng đi đến kết luận rằng ta, Lâm Thiển, là một người phụ nữ lăng nhăng, yêu xong Tiêu Hoán rồi lại yêu Chúc Khanh Bạch.

Chỉ là họ không biết rằng, mỗi khi ta chấp nhận sự quan tâm của hắn, lòng ta lại lạnh lẽo.

Ta tham luyến sự ấm áp này, tạm thời bỏ qua ngọn lửa và lưỡi d.a.o ẩn sau đó.

Ta dựa vào lưng Chúc Khanh Bạch, mơ màng buồn ngủ: "Ngày mai mọi thứ đã được sắp xếp, An Vương và Thành Vương chắc chắn không thoát."

"Ngươi nói, ngày lễ Hoa Triều hôm đó thật sự là bọn họ ám sát sao?"

"Không phải đã điều tra xong rồi sao?" Chúc Khanh Bạch hơi ngừng lại.

"Ngươi hỏi điều này, hay nói cách khác là ngươi giúp ta," giọng hắn thấp xuống, "Là để báo thù cho hoàng huynh sao?"

"Một nửa thôi."

"Còn một nửa là gì?"

"Còn lại là tò mò."

Ta nhắm mắt lại, mặt áp vào cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Muốn xem ngươi thực sự là người như thế nào.”

"Ngày mai chắc sẽ rất suôn sẻ, ngươi có điều gì cuối cùng muốn nói với ta không?"

Gió thổi mạnh hơn.

Lâu sau, ta nghe Chúc Khanh Bạch cười lớn: "Đương nhiên là lấy một hoàng hậu rồi."

Ta giả vờ không hiểu lời hắn ám chỉ, cười khúc khích nói: "Vậy thì cần phải chọn thật kỹ rồi."

"Ngươi ấy, thật là… " Ta thì thầm.

"Ngươi… " Chúc Khanh Bạch cũng cười khổ, nhẹ nhàng thở dài.

Những đánh giá về nhau, đều chỉ dừng lại ở nửa câu, nửa câu trước là để bày tỏ cảm xúc.

Nửa câu sau thì chỉ dám giấu kín trong lòng.

Ngày hôm sau, quần thần tụ họp, ta ngồi ở vị trí thứ hai bên phải, An Vương và Thành Vương ở trên vui vẻ nâng cốc, nụ cười giả tạo không ai sánh bằng.

Hai lão già này không chỉ tham ô, kết bè kết cánh, mà còn cưới hàng chục tiểu th.iếp.

Ta cúi đầu giả vờ uống một ngụm trà, liền thấy An Vương cầm ly rượu cười tươi bước tới.

Không nói đâu xa, hiện giờ ta nắm quyền quản lý Cấm quân, quả thật là một miếng bánh ngon.

Sau khi biết ta "chuyển sang tình yêu mới", trước cửa phủ ta thường xuyên xuất hiện vài chàng trai "vô tình trẹo chân" hoặc "bán thân chôn cha" đầy đức hạnh.

Ai nấy đều khóc như mưa, ta chỉ cần chìa tay ra đỡ, dây áo ngoài sẽ tự động tuột, lộ ra cơ bụng săn chắc.

Đều muốn thổi gió bên gối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-dien-cuu-trung/chuong-14.html.]

Nhưng cũng có kẻ nhắm vào ta, như lão già trước mặt đây.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

An Vương vuốt vuốt bộ râu bóng loáng, ánh mắt lướt qua khắp người ta: "Lâm Thừa tướng gần đây có vẻ gầy đi."

Ta đỡ trán: "Có chút lực bất tòng tâm."

"Phải," An Vương thở dài, "Hoàng thượng băng hà, thời thế này đâu phải ngươi có thể gánh vác? Tìm chỗ dựa sớm vẫn hơn."

Ta kéo hắn đến chỗ tối, đưa cho hắn một số bản tấu tố cáo Thành Vương cùng bằng chứng. An Vương cân nhắc, mặt nở nụ cười thật lòng hơn một chút.

Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y ta: "Lâm Thừa tướng là người hiểu chuyện, diệt trừ gian thần, làm sạch triều chính, bản vương nghĩa bất dung từ."

Tiễn An Vương ra về hài lòng, Thành Vương cũng không chịu thua, bước tới chỉ trỏ: "Lương điểu trạch mộc nhi thê." (Chim khôn chọn cành mà đậu.)

Ta chân thành nói: "Vương gia anh tuấn như vậy, đương nhiên là cây ngô đồng độc nhất vô nhị."

Thành Vương hừ lạnh một tiếng rồi cũng đi.

Ta ngồi cô độc tại chỗ của mình, vì ta không đứng hẳn về phía nào, nên không ai dám lại gần nói chuyện với ta.

Trong tiếng cụng ly, ta nhìn thấy trăng sáng ngoài cửa sổ đang lên cao.

Gương mặt Chúc Khanh Bạch ẩn trong bóng tối phía xa, nhưng đôi mắt lại sáng rực hơn cả ánh đèn.

Khi hắn đi ngang qua ta, vẫn dùng giọng nói dịu dàng: "Lát nữa ngươi đứng xa một chút, đừng để dính máu."

Ta bóp nhẹ ngón tay hắn: "Vì ngươi mà gi.ết vài người, không sao đâu."

Không biết có phải là ảo giác của ta không, nhưng ta cảm nhận được rằng ngay khi ta nói câu này.

Da Chúc Khanh Bạch đột nhiên nóng bừng, cảm xúc của hắn dường như bùng nổ, tay hắn run rẩy.

Hắn như không thể kiềm chế, kéo ta vào lòng, run rẩy nói: "Tiêu Hoán từng hứa với ngươi, ta sẽ cho ngươi gấp mười lần, ngươi muốn gì ta đều cho, gả cho ta được không?"

Nguyện lấy giang sơn làm sính lễ.

Trong đầu ta bất chợt hiện lên mấy chữ này.

Thật là một lời tỏ tình lãng mạn.

Chỉ là ta vẫn cảm thấy thất vọng, nhưng nhiều hơn là một cảm giác gần như định mệnh.

Ta lắc đầu: "Nhưng ngươi thậm chí không muốn tìm cho ta một con cá bạc."

Cánh tay ôm ta lập tức cứng đờ.

Hắn là người ta đã tìm kiếm bấy lâu, người có ký ức từ những kiếp trước.

Ban đầu ta đã nghi ngờ.

Hắn kiên quyết phủ nhận sự tồn tại của cá bạc.

Con người khi đối diện với điều chưa từng nghe, phản ứng đầu tiên nên là nghi ngờ, tìm kiếm, chứ không phải khẳng định rằng nó không tồn tại.

Còn hôm đến phủ Trưởng Công chúa, chiếc bánh điểm tâm đó, có dấu ấn hoa mai mà ta đã vẽ ở chu kỳ thứ sáu.

Hai ngày trước ta nhận được ba bức thư.

Loading...