Cung Điện Cửu Trùng - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-03 11:40:57
Lượt xem: 431
Để tránh bị lùng sục và truy sát, ta và Tiêu Hoán chạy ngàn dặm, đến tạm lánh ở Lạc Thành.
Bằng cách...
Bằng cách hát rong kiếm sống.
Ta cài một bông hoa trắng, kéo đàn nhị hồ, đóng vai một thiếu nữ lương thiện bán nghệ chôn đệ đệ.
Tiêu Hoán nằm dưới tấm vải trắng, giả làm xác ch.ết để dưỡng thương.
Các tỷ muội ở Hồng Tụ Chiêu đều xuống cổ vũ cho ta.
Quan binh qua lại trước mặt ta, lòng bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhưng họ không thể ngờ rằng, một người là tiểu thư quý tộc ở kinh thành, một người là hoàng tử, họ vì sinh tồn lại sẵn lòng bất chấp làm mọi thứ để cắt đuôi bọn chúng.
Lão già leo lên đình, thở ra mùi rượu, ý thức có chút mơ hồ, chỉ nheo mắt nhìn ta: "Cô gái, ta thấy cô thanh nhã như hoa cúc, có phong thái của Lâm Thượng Thư."
Hắn không khách khí yêu cầu: "Hãy đàn cho ta một khúc."
Đây gần như là sự xúc phạm đối với một quan chức triều đình, thậm chí có người đã rút kiếm ra.
Lúc này, phía đông trời đã tối đen, mặt trời sắp lặn, phía tây rực rỡ ánh hoàng hôn, phía bắc nước dâng trào, sóng tuyết vỗ bờ.
Phía nam cỏ xanh rì chỉ có một con đường lát đá xanh, là đường ta đến.
Ta trầm ngâm một lúc, vịn vào đàn nhị hồ, từ từ ngồi xuống, đưa tay về phía lão: "Xin mời tiên sinh chỉ giáo."
Lão sờ cằm, trầm ngâm một lúc: "Vậy thì, khúc 'Tiễn Hành' đi."
Ta thấy lão rất biết thời thế, vì ta chỉ biết kéo mỗi khúc nhạc đó.
Khúc nhạc này tất nhiên ta chép lại từ hiện đại, rồi đổi tên.
Kéo xong, lão già dường như nhận ra ta, liền cười: " Ta tưởng rằng những quan lại quý tộc sẽ luôn cố gắng che giấu những trải nghiệm như thế này.”
Ta thản nhiên nói: "Thắng làm vua, thua làm giặc, câu chuyện đẹp hay xấu cũng chỉ là một ý niệm."
"Không thấy thấp hèn sao?"
"Vốn dĩ không thấp hèn thì sao phải cảm thấy thấp hèn?"
Câu nói này khiến ta nhớ lại mình từng là người kế thừa chủ nghĩa xã hội, liền chạm vào mũi: "Không giấu gì ông, trong mắt ta, thiên hạ chẳng phân biệt sang hèn."
"Như ta, kẻ xuất thân nông nô?"
Ánh mắt ta hạ xuống, nhìn thấy những vết chai mỏng trên các khớp ngón tay của lão, rõ ràng đó là một đôi tay cầm bút.
Ta không nhịn được cười, chỉ coi đây là một văn nhân gần đó đến tìm hiểu, không vạch trần: “Đương nhiên."
Lão già trầm ngâm một lúc, đúng lúc ta nghĩ lão sẽ nói ra điều gì đó cao siêu.
Thì đột nhiên lão trợn mắt, người ngã xuống, ta nhanh tay đỡ lấy đầu lão, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Thấy lão đã say không còn biết gì, ta đứng dậy dặn dò mọi người, sắp xếp cho lão nghỉ ngơi.
Đứng trên đình ngước nhìn trời đất, bầu trời bị chia cắt thành hai nửa sáng tối, những đám mây đỏ tím rực rỡ kéo ngang qua, bên dưới là sóng nước mênh mông, xa xa là núi non trùng điệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cung-dien-cuu-trung/chuong-6.html.]
Ta nghĩ, qua nơi này, có lẽ thực sự không còn tin tức gì từ bồ câu gửi đến nữa.
Trời đất mênh mông, góc bể chân trời, tri kỷ dần trở nên thưa thớt.
Ta đang hiếm hoi ngắm cảnh, thì từ xa lại vang lên một trận náo động nhỏ.
Lão già bị mấy người khiêng đi nhưng vẫn không yên, luôn muốn trở mình, miệng còn lẩm bẩm.
Người khiêng lão vỗ vỗ mặt lão, lớn tiếng: "Cái đình này thật sự không phải là Hàm Đào, cũng chẳng phải là Trạc Anh, nó gọi là Độ Hà!"
Một tia sét đánh thẳng vào đầu ta.
Đầu óc ta bỗng trở nên trống rỗng, lạnh lẽo vô biên từ chân dâng lên não.
Mọi người đều biết rằng, một cái đình nhỏ chẳng mấy ai để ý thì sẽ không có tên, cho đến khi có ai đó đặt tên cho nó.
Và ta đã đặt cho nó những cái tên khác nhau ở các giai đoạn khác nhau.
Nhưng những cái tên đó lẽ ra phải biến mất cùng với sự khởi động lại của thời gian. Chúng không nên xuất hiện từ miệng của một người bình thường.
Tại sao lại như vậy?
Lúc này, từ xa bụi bốc lên, tiếng vó ngựa vang lên rõ mồn một.
Tim ta đột nhiên đau nhói.
Một sứ giả mặc đồ tang phóng ngựa đến, ngã nhào trước mặt ta.
Hắn phát ra tiếng khóc bi ai: "Thiên tử, băng hà rồi!"
Nam chính? Tiêu Hoán? Đã băng hà?
Ta vô thức đưa tay che miệng ho một cái.
Trước mắt bỗng phủ một lớp màu đỏ thẫm, giữa tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, ta ngã xuống.
Khi tỉnh lại, ta đã ngồi trên lưng ngựa trở về.
Cứ tưởng rằng ta sẽ đau buồn, khóc than cho nam chính đã qua đời, nhưng những lần luân hồi lâu dài đã để lại dấu ấn sâu sắc trong linh hồn ta.
Ta gần như lạnh lùng suy nghĩ:
Thứ nhất, tại sao lại như vậy?
Kết thúc trong sách là nam chính và nữ chính sống hạnh phúc bên nhau, chứ không phải nam chính ch.ết đột ngột. Ai đã dẫn dắt mọi chuyện đến đây? Và họ đã chuẩn bị bao lâu rồi?
Là ở kiếp này sao? Hay là kẻ đó có ký ức từ những kiếp trước?
Thứ hai, tiếp theo ta sẽ như thế nào?
Trong tất cả các lần luân hồi trước, ta đều ch.ết trước Tiêu Hoán, cái ch.ết của ta là điều kiện đủ để bắt đầu chu kỳ mới.
Nhưng ta không rõ, bây giờ nam chính trong sách đã ch.ết, liệu ta, kẻ xuyên không vào sách, có bị ảnh hưởng hay không.
Liệu ta có cần trải qua một lần nữa hay không.
Lưng ngựa xóc nảy.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đầu óc ta rối bời, suy nghĩ mãi cũng không có câu trả lời.