Cuộc chiến giữa gen siêu nam và bệnh kiều - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-03 18:04:11
Lượt xem: 103
5
Giang Nguyên ngoài miệng nói rất hay.
Nhưng ngày hôm sau, nó liền kéo tôi về căn nhà đó.
Chị tôi ôm cái bụng đang bắt đầu lộ rõ, ánh mắt đầy vẻ vui mừng.
[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]
"Nguyên Nguyên, mẹ với bà ngoại vừa định đi tìm con đây, muốn báo cho con một tin vui!"
Giang Nguyên nhìn chằm chằm vào bụng chị: "Phá bỏ thứ rác rưởi này đi."
Chị tôi giật mình: "Sao có thể phá được? Nó là em trai của con đấy."
Phương Quế Phân cũng đứng chắn trước mặt Giang Nguyên: "Đúng đúng, Nguyên Nguyên đừng có tức giận, cho dù có em trai thì bà ngoại vẫn yêu thương con nhất mà."
"Hừ." Giang Nguyên hếch mũi nhìn họ, "Tôi cần tình yêu thương của các người để làm gì, các người có tiền đâu."
Chị tôi và Phương Quế Phân nhìn nhau.
Phương Quế Phân sau đó trừng mắt nhìn tôi: "Có phải con tiện nhân mày đã nói lung tung gì rồi không!?"
Tôi vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Con có thể nói gì được chứ?"
Căn nhà đổ nát trong thôn vô cùng âm u, ban ngày ban mặt mà vẫn phải bật đèn.
Tôi đứng bên cạnh Giang Nguyên, lo lắng nói: "Chị à, chị cũng biết mà, em thật lòng muốn coi Nguyên Nguyên như con trai của mình."
Chị tôi cau mày, bảo vệ bụng dưới, chờ tôi nói tiếp.
"Mấy ngày nay, em và chồng cùng Nguyên Nguyên sống với nhau rất hòa hợp."
"Vốn dĩ không có vấn đề gì, nhưng chị đột nhiên có thai, khiến em hơi bối rối."
Chị lập tức nói với giọng đầy căm hận: "Tao có thai thì liên quan gì đến mày?!"
"Thế con của chị sinh ra sẽ không đòi một xu nào của em chứ?" Tôi hỏi.
Cả nhà họ đã quen với việc sống như ký sinh trùng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoc-chien-giua-gen-sieu-nam-va-benh-kieu/chuong-6.html.]
Cả gia đình nghèo rớt mồng tơi, kiếm được chút tiền thì anh rể lại nướng hết vào cờ bạc.
Chị tôi im lặng.
Giang Nguyên mặt càng khó coi hơn.
Tôi thở dài, làm ra bộ dạng rất đắn đo: "Hiện giờ tiền bạc nhà em đều là của Nguyên Nguyên, giờ lại có thêm một em trai nữa, chẳng lẽ em mặc kệ thằng bé? Nhưng số tiền Nguyên Nguyên nhận được sẽ ít đi, em thấy tiếc cho nó."
"Thật không giấu gì, hiện tại tài sản nhà em có khoảng ba mươi triệu, nếu toàn bộ đều cho Nguyên Nguyên, thì đủ cho nó sống thoải mái cả đời."
"Giờ lại có thêm đứa trẻ này, em sợ Nguyên Nguyên sẽ không đủ dùng..."
Chị tôi nghe thấy con số, mắt sáng rực.
Miệng thì vẫn mắng: "Sợ không đủ thì đi kiếm thêm đi!"
"Kiếm tiền đâu có dễ như vậy."
Tôi nhìn Giang Nguyên, rồi nói tiếp: "Thôi thế này đi, em cũng không nói nhiều nữa, chỉ cần Nguyên Nguyên đồng ý chia sẻ với em trai, em cũng không ý kiến gì, dù sao cả hai cũng đều là nam đinh trong nhà cả."
"Phá, mau phá cái thai đi."
Giang Nguyên đột nhiên lên tiếng.
Chị tôi lập tức lùi lại vài bước.
Chị kiên quyết không phá, cũng giống như lúc mang thai Giang Nguyên.
Lúc đó bác sĩ đã khuyên chị nên phá, tôi cũng khuyên chị như vậy.
Chị ấy bảo vệ bụng chặt chẽ.
Giang Nguyên lao lên phía trước, đẩy Phương Quế Phân ra, mặc kệ bà già bảy tám mươi tuổi kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, nó cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Chị tôi sợ hãi chạy vào trong phòng, khóa cửa lại.
Giang Nguyên gầm lên, giơ chân điên cuồng đạp cửa.
"Tao nói phá là phải phá!!"