Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CUỘC HÔN NHÂN CỦA HÀ THẦN - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-17 19:08:33
Lượt xem: 248

4.

Sáng sớm hôm sau. Lữ Phương, người đang ở giường trên, mới sáng đã thét chói tai. 

 

"A——" 

 

Các bạn cùng phòng đều đã tỉnh lại, ký túc xá truyền đến những tiếng lầm bầm. 

 

"Là ai? Sáng sớm gào thét." 

 

"Muốn c.h.ế.t à!" 

 

Người nói lời này chính là Trình Na, thủ hạ trung thành nhất của Lữ Phương. 

 

Cô ấy thích đi theo sau Lữ Phương nịnh nọt, đã thu thập được rất nhiều thứ tốt từ cô ấy. 

 

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lữ Phương, cô ấy lại giải thích. "Phương Phương, tôi không nói cậu." 

 

Lữ Phương không để ý tới cô ấy, tức giận cởi váy trên người ném xuống đất, lớn tiếng hỏi. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

“Ai đã làm điều này?” 

 

Chiếc váy màu trắng thêu hoa hồng chỗ n.g.ự.c đầy bụi bẩn, trên đó còn dính bùn và có vài cây thủy sinh bám trên đó. Một mùi hôi khó chịu lan tràn, Trình Na cùng Hứa Tịnh che miệng lắc đầu. 

 

"Không phải tôi." 

 

"Cũng không phải tôi." 

 

Lữ Phương tức giận nhìn tôi, tôi uể oải xua tay: “cậu nhìn tôi làm gì? Cậu quên mình đã làm gì rồi à?" 

 

Tôi chỉ vào chiếc váy trên mặt đất. 

 

"Thủ đô gần đây thời tiết nắng nóng, chất lượng nước trong ao trường rất tốt, tuyệt đối sẽ không có loại thực vật thủy sinh này."

 

“Chỉ có vùng ngoại ô, ở sông nhỏ mới có loại thực vật bày, nhưng chúng ta ở trung tâm thành phố, muốn ra ngoại ô phải bắt taxi, đi mất một giờ. Đi đi về về mất gần ba tiếng." 

 

Tôi lạnh lùng hỏi khi bắt gặp ánh mắt giận dữ của cô ấy. 

 

"Tối qua cậu đi đâu?"

 

Cô ấy bị câu hỏi đột ngột của tôi làm cho sửng sốt, càng không vui, mở miệng phản bác. 

 

“Cậu quản tôi làm gì…” 

 

“Cách thành phố 15km về phía tây, trước một ngôi miếu nhỏ có nhà trống, trước miếu có một dòng sông nhỏ.” 

 

Mỗi lời tôi nói, sắc mặt cô ấy càng tái nhợt. Nhìn cô ấy như vậy, tôi biết mình đã đúng. 

 

Mặc dù đêm qua thủy quỷ đã bỏ chạy, nhưng tôi không phải không thu hoạch được gì, liền phái Hoàng Cơ Linh đi theo hắn. 

 

Sau khi Hoàng Cơ Linh đến nơi, hắm đã thần giao cách cảm cho tôi, một cảnh tượng đột nhiên xuất hiện trong đầu. 

 

Đó là một vùng đất hoang vắng, trong phạm vi vài km không có nhà ở, chỉ có một tòa nhà đổ nát kiểu nước ngoài không có người ở và một ngôi miếu nhỏ được dựng lên ở cửa ra vào. 

 

Phía trước ngôi miếu nhỏ là một con sông ngắn, nước không sâu nhưng lại rất bẩn. 

 

Còn con thủy quỷ chạy trốn đang ngồi trong miếu ăn gà quay. 

 

Để không đánh động kẻ thù, Hoàng Cơ Linh nén cơn tức giận chạy trở lại. 

 

“Đồ ăn của lão tử kia ngon lắm, ta đói quá, lát nữa ngươi mua cho ta một cái.” 

 

“Không được, hai cái.”

 

5.

Lữ Phương chưa kịp nói gì thì Trình Na đã đứng dậy trước, chỉ vào mũi tôi mắng tôi. 

 

“Cậu là người Đông Bắc, tôi đã khó chịu với cậu từ lâu rồi.” 

 

“Suốt ngày nói chuyện thần thần quỷ quỷ, có bệnh thì đến bệnh viện. Còn đâu là sinh viên đại học, nói chuyện mê sảng.” 

 

Tôi cũng không tức giận. 

 

Vốn dĩ, nếu nói với mọi người những chuyện như vậy, họ có thể không tin bạn, và họ có thể cho rằng bạn là người mê tín phong kiến. 

 

Nhưng đó là điều bình thường đối với người bình thường, tốt nhất là họ không tin. Không có gì thuyết phục hơn màu đỏ. 

 

Lữ Phương khóe miệng giật giật, muốn nói cái gì, lại càng do dự. 

 

Cuối cùng Hứa Tịnh nhịn không được, giúp Trình Na một tay. 

 

"Được rồi, chúng ta đều là bạn cùng phòng, đừng nói khó nghe quá." 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoc-hon-nhan-cua-ha-than/chuong-2.html.]

Cô ấy vừa nói vừa nhìn tôi, vẻ mặt có chút xấu hổ. 

 

"Khương Phu, cậu cũng đừng nói như vậy nữa, người khác nghe không tốt." 

 

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, quay người đi rửa mặt. 

... 

Buổi tối khi tôi trở về ký túc xá, mẹ tôi gọi video. 

 

Sau khi trò chuyện về thói quen hàng ngày, mẹ tôi đột nhiên tỏ ra lo lắng. 

 

"Con ở một mình trong ký túc xá à?" 

 

Tôi nói “dạ". “Bạn cùng phòng của con đi ăn ở căng tin vẫn chưa về, chỉ có con thôi.” 

 

Mẹ tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm hỏi tôi. 

 

“Sau khi đến trường, con đem đồ thờ cúng để ở đâu? Bạn trong ký túc xá không biết chuyện của con chứ?" 

 

Tôi vừa nói vừa mở túi đồ ăn mang về. 

 

"Con thuê một căn nhà ở bên ngoài, đồ thờ cúng ở đó, mỗi tuần con sẽ đến đó bày đồ cúng." 

 

"Nghe lời mẹ, con đừng để người khác biết con là Mã Tiên Nhi. Bây giờ không còn mê tín phong kiến nữa, đừng để người khác tố cáo rồi bị khai trừ."

 

Mẹ tôi lại bắt đầu lẩm bẩm dài dòng rồi.

 

Tôi múc miếng gà hầm nấm lên, gắp vài miếng thịt vào chiếc bát trống bên cạnh. 

 

“Con biết.” 

 

“Nhưng nếu có chuyện gì thực sự xảy ra, con sẽ không giấu giếm.” 

 

Dù tôi không có nhiều năng lực nhưng tôi sẽ không bỏ qua nếu mạng sống của ai đó bị đe dọa. 

 

Nhìn thấy vẻ bướng bỉnh của tôi, mẹ tôi ngồi dậy khỏi giường. 

 

"Ồ - nhóc con." 

 

"Đợi đến khi con trở về, nếu không lấy chổi lông đánh con, để xem có còn lì lợm không." 

 

Người phụ nữ trong video nói không ngừng, nhưng trong mắt là đầy lo lắng không thể nào giấu được, nhưng miệng lại cứ la mắng.

 

“Con và ba đã mất của con chỉ toàn gây chuyện thôi, chỉ toàn ôm việc vào người, kiếp trước chắc mắc nợ hai người quá.” 

 

Sau khi cúp điện thoại, tôi chuẩn bị thu dọn đồ đã ăn xong, đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Trình Na lao vào.

 

Nổi giận đùng đùng đến trước mặt tôi. 

 

"Nhìn xem, tôi đã nói cậu ấy không phải người bình thường!”

 

Khương Phu, cậu vậy mà là một bà đồng." 

 

Theo sau cô ấy là Lữ Phương và Hứa Tịnh, cả hai đều nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp. Ước gì tôi có thể đưa ra một lời giải thích. 

 

“Tôi không phải là một bà đồng.” 

 

Tôi chậm rãi giải thích. 

 

"Võ đường tử chính là làm như vậy, tôi là Văn đường, tôi chỉ nhìn sự tình, không lên đồng." 

 

"Đây chính là trọng điểm sao?" 

 

Lữ Phương hôm nay rất khác thường, cô ấy bình thường hống hách, thích có cảm giác hiện diện, nhưng bây giờ lại trầm mặc. 

 

Trình Na vẫn đang gào thét. 

 

"Tôi cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến việc chúng ta sống chung phòng với một tên lừa đảo, giả thần giả quỷ! Tôi sẽ báo cáo với hội học sinh!" 

 

Cô nói rồi bước ra ngoài nhưng tay áo lại bị kéo. 

 

Điều đáng ngạc nhiên là người giữ cô lại không phải Hứa Tịnh mà là Lữ Phương. 

 

Sắc mặt cô hơi tái nhợt, môi run run khi nói. 

 

“Đừng đi-” 

 

Có lẽ vì cảm thấy có chút đột ngột nên cô miễn cưỡng mỉm cười. 

 

"Chúng ta đều ở cùng một ký túc xá, nếu cậu không muốn ở cùng cô ấy thì có thể dọn ra ngoài." 

 

"Nhưng nếu cậu báo cáo cô ấy, tôi sẽ không coi cậu là bạn của mình.”

 

Loading...