Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CUỘC HÔN NHÂN CỦA HÀ THẦN - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-17 19:10:09
Lượt xem: 191

10.

"Khương Phu, cậu thật sự muốn đi sông Lương Thủy sao? Nơi đó đã có rất nhiều người chết." 

 

Dù biết mình được Tiên gia bảo vệ nhưng cô ấy vẫn sợ hãi. 

 

“Không chỉ tôi phải đi, mà cậu cũng phải đi. Để cậu một mình trong ký túc xá tôi không yên tâm.” 

 

Cô run rẩy nói “Hả?” 

 

"Tôi cũng nên đi à? Tôi sẽ không đi, dù thế nào tôi cũng không đi, tôi đi sẽ vướng tay chân lắm." 

 

Tôi lấy trong cặp ra mấy tấm bùa hộ mệnh đưa cho cô ấy. 

 

"Tôi không ở đây, cậu không sợ Hà Thần sẽ đến sao? Đến lúc đó ai có thể bảo vệ cậu? Hai vị tiên mà tôi phái đến bên cạnh cậu không thể đánh bại được hắn.”

 

Một lão quỷ trăm tuổi, đã hại không biết bao nhiêu người trong những năm qua. Vạn vật đều là do con người tạo ra, ngay cả quỷ cũng có thể tu luyện nhanh hơn thú vật nhiều lần. 

 

Đây không phải là vu khống Tiên gia, đây là sự thật. 

 

Nhưng lão thủy quỷ cũng không dám dễ dàng khiêu khích chúng ta, rốt cuộc Xuất Mã Tiên nhi cũng có vòng tròn.

 

Nói trắng ra, phía trên có người, hắn gánh không nổi nghiệp chướng. 

 

Lữ Phương giúp tôi thu dọn đồ đạc với vẻ mặt buồn bã, Trình Na không có ở ký túc xá, cô ấy muốn ở nhà vài ngày, chờ chuyện này kết thúc lại trở lại.

 

Khi Hứa Tịnh đi học về, cô ấy thấy tôi lấy ra một đống đồ, liền nghiêng đầu nhìn vào. 

 

“Đây đều là những đồ vật cậu làm à?” 

 

“Đúng vậy.” 

 

Bởi vì tôi mới Xuất Mã không lâu, nên tôi chỉ có một lệnh bài và một thanh kiếm, lệnh bài đó là do sư phụ của tôi chạm khắc. 

 

Lá cờ vẫn đang được làm, ấn vẫn chưa thỉnh. 

 

Còn lại đều là bùa và át chủ bài. 

 

Đó là mệnh lệnh của sư phụ trong thời điểm nguy cấp, có thể điều tạm năm binh mã hung hãn. 

 

Vừa lúc sư phụ đang ở lại Bạch Vân Quan ở thủ đô nên việc chuyển năm binh mã qua cũng thuận tiện. 

 

Tôi thu dọn đồ đạc và nói chuyện với Hứa Tịnh trước khi ra ngoài. 

 

"Đêm nay có lẽ sẽ không yên bình. Tốt nhất là cậu không nên ở ký túc xá." 

 

Cô ấy im lặng một lúc rồi ngăn cản tôi. 

 

“Chờ một chút.” 

 

Tôi có chút bối rối, sau đó nhìn thấy Hứa Tịnh từ trong vali dưới gầm giường lấy ra một chiếc mặt nạ và hai lá cờ. 

 

Ngoài ra còn có một bộ trang phục tối màu với ruy băng và cờ chiến, trông quen thuộc. 

 

"Đây là... mặt nạ, trang phục Na?" 

 

Tôi hơi sốc, không ngờ Hứa Tịnh cũng là người đồng đạo. 

 

Na, giống như pháp sư, là một nhánh của phép thuật cổ xưa. 

 

Mục đích chính là thực hiện các nghi lễ tế thần và cầu phúc lành. 

 

Hứa Tịnh mặc trang phục Na, treo mặt nạ sau gáy, nhét lá cờ vào tay, đôi mắt hẹp sáng ngời. "Tôi sẽ đi cùng cậu.”

 

11.

Khi chúng tôi bắt taxi, tài xế nghe nói chúng tôi sắp đi đến vùng ngoại ô phía Tây. 

 

“Các cô định đến Quảng trường Mạn Triển ở phía Tây à?” 

 

Rõ ràng là anh ấy tưởng Hứa Tịnh đang cosplay. 

 

Sợ tài xế suy nghĩ nhiều, cuối cùng chúng tôi đỗ xe cạnh một nhà máy bỏ hoang cách điểm đến một km. 

 

Tôi chỉ về phía trước. 

 

"Không xa, chúng ta đi bộ đến đó đi." 

 

Từ lúc xuống xe, Lữ Phương sợ hãi, ôm chặt lấy cánh tay tôi. Cách sông không xa. 

 

"Cứu...cứu tôi..." 

 

Một giọng nữ đột nhiên vang lên, kêu cứu, trong không khí có chút mùi m.á.u tươi. 

 

Tôi chạy tới, thấy vài bóng đen đang đè lên một người phụ nữ bụng to, m.á.u vẫn chảy ra từ phía dưới cơ thể. 

 

Ánh mắt tập trung, Hoàng Cơ Linh xuất hiện và lao về đó, đ.ấ.m đá hắn. 

 

“Một đám khốn nạn dám gi3t người trước mặt Linh gia gia.” 

 

Sau khi giúp người phụ nữ ngồi dậy, Hứa Tịnh lấy ra một ít khăn giấy để lau m.á.u cho người phụ nữ. 

 

Lữ Phương lẩm bẩm. 

 

“Tại sao nơi hoang dã này lại có phụ nữ mang thai?” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoc-hon-nhan-cua-ha-than/chuong-6.html.]

Cô ấy lấy điện thoại di động ra, muốn gọi 120 nhưng lại bị tôi ngăn lại. 

 

"Đừng gọi nữa. Thứ cô ấy đang mang không phải là bào thai con người." 

 

Mặc dù trên cơ thể người phụ nữ có rất nhiều máu, nhưng phần lớn không phải là m.á.u của cô ấy, âm khí lượn lờ, xuyên thấu qua bụng.

 

Tôi có thể nhìn thấy một đứa bé đang lớn bên trong, đang cười toe toét với tôi. 

 

Một con quỷ bị dẫm nát dưới chân Hoàng Cơ Linh hét lên. 

 

"Đừng xen vào việc của người khác. Đây là Hà Thần nương nương của chúng ta, trong bụng cô ấy chính là tiểu chủ nhân. Nếu trì hoãn thời gian nương nương sinh nở, Hà Thần sẽ không để các ngươi đi." 

 

Hoàng Cơ Linh dùng chân dẫm bẹp đầu hắn. 

 

"Im đi! Ngươi có được phép nói chuyện không?" 

 

Lại là Hà Thần.

 

Sắc mặt Hứa Tịnh khó coi. 

 

“Người sống mang ý xấu, bào thai này không thể giữ lại được, nếu sinh ra, nhất định sẽ khó giải quyết hơn Hà Thần.”

 

Vừa nghe đến Hà Thần, Lữ Phương liền run rẩy. 

 

“Vậy… chúng ta nên làm gì đây?” 

 

Người phụ nữ yếu đuối gần như sắp chết, đôi môi không ngừng mấp máy. 

 

“Gi3t…gi3t tôi đi, tôi không muốn sinh hắn.” 

 

Tôi lấy tờ giấy màu vàng chu sa từ trong ba lô ra, ngồi khoanh chân trên mặt đất, chăm chú vẽ một tấm bùa thai nhi. 

 

Phất tay, đặt lên bụng đang chảy m.á.u của người phụ nữ, nhẹ nhàng an ủi cô. 

 

"Sống một đời này, cô nhất định phải chiến đấu đến cùng, phải liều một lần." 

 

"Cô cố gắng sống sót, còn lại..." 

 

"Giao cho tôi." 

 

Một cái bào thai an toàn rơi xuống, quỷ bào cố gắng bò ra ngoài, bị mắc kẹt lại. 

 

Lá bùa thai nhi chỉ chứa bào thai con người, linh khí trong đó chính là thứ mà ma quỷ sợ hãi nhất. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Một bào thai quỷ được sinh ra bằng cách hút sự sống từ m.á.u thịt của mẹ nó và người mẹ sẽ c.h.ế.t khi bào thai được sinh ra. 

 

Quỷ thai bị mắc kẹt trong bụng không thể ra ngoài, nhếch môi, gân cổ lên liền khóc nức nở.

 

“Ô oa oa oa…” 

 

Tiếng kêu đánh động lũ quỷ thủy trong sông Lương Thủy. 

 

“Ai dám động vào con trai ta?” 

 

Ác quỷ gần như hóa thành vật chất, sát khí đập vào mặt đánh lại, mang theo mùi tanh nồng nặc. 

 

Một lão quỷ trung niên đội mũ địa chủ, mặc áo choàng đen đỏ bay tới. 

 

Không nói một lời, năm ngón tay của hắn biến thành móng vuốt, ấn vào cổ họng tôi. 

 

Tay véo Lôi quyết, trong miệng nhanh chóng niệm chú. 

 

“Ngũ lôi sử hóa ngàn thật, ngô lệnh cùng nhữ hợp này hình, quá thượng kim khẩu phó thụ nhớ, giáo ngô ngoài thân tái sinh thân.”

 

“Ngũ Lôi biến hàng ngàn sự thật thành hiện thực, tôi ra lệnh phải có hình dạng tương tự, Thái Thượng Kim khẩu chỉ dẫn, dạy tôi cách tái sinh chính mình." 

 

“Thần binh khẩn cấp như pháp lệnh.”

 

Lời vừa dứt, sấm sét quấn quanh người, bàn tay khô héo chạm vào da tôi trong giây lát. 

 

“Ầm” một tiếng, bị sét đánh đen, hắn bị đánh đến mức lùi lại mấy bước. 

 

"Làm sao ngươi, một Mã Tiên nhi có thể biết pháp Mao Sơn?" 

 

Tôi cười lạnh một tiếng, không trả lời. 

 

Lấy lệnh bài ra, cao giọng nói thật to. 

 

"Đệ tử Khương Phu, hôm nay mời tất cả tiên gia Khương Môn Bảo Phủ rời núi." 

 

"Gi3t thần." 

 

Khi giọng nói vừa dứt, rất nhiều bóng người dần dần xuất hiện trước mặt hắn, cao thấp, béo gầy, nam nữ đều có, hơn một trăm vị. 

 

Mãng Thiên Kiều, Thường Thiên Lượng trước đó cũng có mặt ở đây. Dẫn đầu chính là chưởng đường giáo chủ Hồ Thiên Long, mặc áo giáp vàng, tay cầm cờ xanh. 

 

Phía sau mấy vị đường chủ đều cầm cờ màu vàng, trắng, đỏ, đen. 

 

Giáo chủ của Thiên Long đang kéo một con ấn vuông bằng ngọc. 

 

“Khương Môn Bảo Phủ hôm nay theo lệnh của Tướng quân tới đây, vừa lúc rời núi.” 

 

“Gi3t Lương Thủy Hà Thần - Triệu Phương Diêm.”

 

Loading...