Cuộc Sống "Khổ Lao" Của Mạnh Bà - 16( Hoàn Chính Văn)
Cập nhật lúc: 2024-07-23 15:58:13
Lượt xem: 181
22.
Không khí não nhiệt bỗng trở nên trầm mặc.
Ta không dám mở mõm nói lời nào.
Diêm Tống cũng im lặng, hắn cứ đứng đó và nhìn ta như vậy.
Có cảm giác bức bách đến khó chịu.
Cảm giác bức bách của ta 500 năm về trước như quen thuộc.
Ta nhịn không được mà lui về phía sau hai bước: “Ngài đây giả vờ mất trí nhớ?”
“Ừ.” Không ngờ hắn lại thẳng thắn thừa nhận ngay lập tức đến vậy:“Ta chỉ muốn xem cảm giác mất đi ký ức, hoàn toàn quên đi quá khứ là như thế nào.”
Lời này là đang ám chỉ ta?
“Ta thừa nhận, lúc đầu không nhận ra ngài là lỗi của ta, nhưng ngài gây chuyện với ta trước, cố tình bắt lỗi, còn lừa gạt ta ra ngoài để ta bị phạt…”
Ta nhìn viền mắt hắn đã ửng hồng, nhất thời không thể nói thêm được nữa.
“Ngài cố ý đến tìm ta sao?”
“Ngày đó Diêm vương hỏi ngài là ai ra tay đánh lén, ngài bảo là không biết. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.”
Kiếp trước thật ra ta và hắn cùng nhau lớn lên, mỗi lần ta gây chuyện thì người lớn trong nhà sẽ tìm hắn để hỏi, hắn không thích nói dối, mà cũng không chịu được ánh mắt mong chờ của ta, vậy nên hắn bảo không biết để che giấu giúp ta.
“Thực ra ta đã nhớ lại mọi chuyện rồi, từ lúc còn ở trong căn nhà cổ đó.”
Đó là nơi mà ta và hắn đã sống cùng nhau sau khi thành hôn.
Hắn là tướng quân trẻ tuổi, ta là con gái Thừa tướng, là thanh mai trúc mã, đôi bên lưỡng tình tương duyệt, thuận ý hai bên kết thành phu thê.
Sau khi hôn lễ diễn ra, chúng ta đã dọn ra ngoài và sống trong căn nhà ấy suốt 5 năm trời.
Rồi hắn dẫn binh ra trận, vĩnh viễn cũng không thể trở về.
“Chàng luôn nói nếu chàng qua đời trước thì nhất định sẽ ở cầu Nại Hà đợi ta, ta đã ở cầu Nại Hà cả một trăm năm nhưng vẫn không thấy chàng.”
“Xin lỗi nàng, là do ta không biết.” Diêm Tống trầm mặc một lúc lâu, sau đó thở dài và ôm lấy ta :“Ta vốn là Phong Đô đại đế, khi đó chỉ là xuống trần gian lịch kiếp mà thôi, lúc trở về thì ký ức đã mất hết, đến khi nhớ lại mọi chuyện thì còn tưởng nàng đã đầu thai rồi, ta đi tìm nàng khắp nơi cũng không tìm được.”
Ta chôn mặt ở trước n.g.ự.c hắn, rầu rĩ nói: “Ta có bị ngốc đâu, làm người khổ như vậy, ta đầu thai làm gì chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoc-song-kho-lao-cua-manh-ba/16-hoan-chinh-van.html.]
Diêm Tống bị ta chọc cười: “Cho nên là do nàng giận ta sao, còn nói người đẩy xích đu cho nàng là một gã sai vặt nữa.”
“Không phải, ta đâu có nông nổi như vậy.” Ta hất cắm ngang ngược, hừ lạnh một tiếng: “Ta chỉ định trêu chọc chàng một chút thôi, ai mà biết được khi trở về chàng còn hại ta bị chép phạt.”
Diêm Tống càng ôm ta chặt hơn :“Là lỗi của ta cả, Tiểu Mạnh nhà ta không thể rộng lượng để ta bù đắp à?”
23.
Vốn dĩ là có thể.
Nhưng tiên quyết là lão già Diêm vương đó không xuất hiện ngay lúc này.
Không biết là cái lão già này không biết nhìn xa trông rộng hay là lão ta ngu xuẩn, ta cũng không hiểu sao lại lên làm tên đứng đầu của Diêm Vương Phủ được nữa.
Chúng ta đang nối lại tình cảm, vậy mà ông ta còn vác cái bụng bia óc nốc bước đến chen ngang.
“Ôi, Phong Đô đại đế tới rồi à.”
“Ừm.”
“Phong Đô đại đế tới đây thị sát sao?” Lão già còn không thèm nhìn ta, ông ta đi lướt qua ta và kéo tay Diêm Tống.
“Đại đế nhìn xem, bảng danh sách đánh giá này là ta làm theo ý ngài đấy, ta đã phải giám sát bọn chúng làm việc suốt một ngày một đêm, ngài thấy có hài lòng không?”
Ta vừa nghe được cái gì thế này?
Lão diêm vương này còn đang thao thao bất tuyệt tự khen ngợi công sức của bản thân.
Diêm Tống bỗng nhiên tiến lên một bước, đối mặt với ta rồi cúi đầu: “Ta sai rồi.”
Diêm vương sửng sốt “Không phải chứ, ngài đây là…”
Mãi một lúc sau Diêm vương cũng thông não mới hiểu ra mọi chuyện, ông ta run giọng nói: “Quấy rầy rồi.”
Nói xong cũng chạy đi mất hút.
Xa xa còn nghe tiếng ông ta đang lẩm bẩm: “Tuổi trẻ bây giờ thật biết chơi.”
“Đây là lập công chuộc tội?” Ta nhếch mép và đập quyển sách chép phạt lên n.g.ự.c Diêm Tống.
“Ta sai rồi.”
“À, đợi 500 năm nữa đi.”