Cuộc Sống "Khổ Lao" Của Mạnh Bà - 22
Cập nhật lúc: 2024-08-03 19:23:14
Lượt xem: 31
10.
Ừ thì, may nhờ ơn ngài nói không thì ta cũng quên mất chuyện này rồi đấy.
Hôn kỳ kết thúc, ta về phòng tân hôn và bắt đầu đếm tiền mừng.
Một tờ tiền âm phủ, hai tờ tiền âm phủ, ba tờ tiền âm phủ,…
“Nhân tiện, Diêm Tống, chàng đừng vì ta mà cấp thêm kinh phí cho Diêm Vương phủ, chúng ta không thể tùy tiện như thế được.”
Đầu Diêm Tống còn không ngẩng lên: “Ừ, ta biết, ta không dùng công quỹ đâu.”
Ồ? Dễ đồng ý thế sao?
“Tiền mà ta đưa cho Diêm Vương, đều là tiền của ta cả.”
[……]
Nghe những lời như đ.ấ.m vào tai vậy, đây là quả báo sao?
Đống tiền mừng trong tay ta như hóa thành cát bụi.
“Diêm Tống.” Ta bỏ phong bao lì xì xuống :“Ta cũng có một món quà muốn tặng chàng.”
“Ừ?” Diêm Tống ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ hứng thú: “Là cái gì vậy?”
“Cái này là tự tay ta làm đấy.”
Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ mong chờ, ta lấy từ trong tủ ra một cái chổi lông gà mà ta tốn bao công sức mới chắp vá hoàn thành được.
“Hu hu, sao chàng dám lấy tiền riêng của chúng ta đi cho người khác, chàng đi c.h.ế.t đi cho ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoc-song-kho-lao-cua-manh-ba/22.html.]
Đồng tử của Diêm Tống mở to :“Phu nhân, phu nhân, nhẹ tay một chút!”
Ha ha, không đánh chàng một trận, sao chàng biết tiết kiệm tiền nong.
. . .
“Ôi chao, ta nói rồi mà, Phong Đô đại đế bị bất lực đấy, các ngươi không biết chuyện gì sao.”
“Ta biết, ta biết, mấy hôm trước ta còn thấy Phong Đô đại đế đi khập khiễng, hai chân yếu ớt như mềm nhũn ra vậy.”
“Hầy, thế thì Mạnh tỷ chẳng phải là rất đáng thương à?”
. . .
Nói gì vậy?
Ta dừng lại cây chổi lông gà trên tay và lặng lẽ bước đến gần cửa.
Ngay khi mở cửa ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Xin chào!” Lâm Niên giơ tay ra vẫy vẫy: “Tân hôn vui vẻ, Mạnh tỷ!”
Đằng sau hắn là một đám tiểu quỷ khác đi theo để hóng chuyện, bọn chúng đều đồng thanh phụ họa “Tân hôn vui vẻ!”
Diêm Tống đứng dậy kéo tay ta và đóng cửa lại.
“Phu nhân nàng xem, bọn chúng đều hiểu lầm ta cả, tạm thời đêm nay nàng đừng đánh ta.”
“Ta phải cho bọn chúng biết, Phong Đô đại đế có bị bất lực như lời đồn hay không.”
Thôi, xong đời rồi.