Cuộc Sống "Khổ Lao" Của Mạnh Bà - 9
Cập nhật lúc: 2024-07-22 18:46:49
Lượt xem: 44
9.
Sáng hôm sau, khi Diêm vương tới thì cầu Nại Hà đã được dọn dẹp sạch bong không một vết bụi bám vào.
Khuôn mặt hắn đầy vẻ vui mừng: “Tốt lắm, đúng là Tiểu Mạnh có lòng phấn đấu liền khác ra.”
Ta khiêm tốn lắc đầu: “Là do ngài biết cách quản lý tốt.”
Sau một phen khen ngợi không có câu nào thật lòng, Diêm vương lại thở dài: “Chỉ có ngươi mới khiến ta bớt lo, không giống với đám phán quan ăn không ngồi rồi lại còn hay gây chuyện kia.”
“Ta đã nhắc đi nhắc lại cả nghìn lần, cấp trên sắp xuống đây thị sát rồi, vậy mà bọn chúng cũng không làm ăn đàng hoàng cho được. May mà lần này là ta thấy đấy, lỡ như cấp trên mà biết thì có phải là toi công không.”
Diêm vương càng nói lại càng bực tức, ta vội dâng lên trà hoa cúc thơm mát mà Tiểu Tống đã pha trước khi đi: “Ngài đừng nóng, Phán Quan Ti bận rộn như vậy, thi thoảng mắc lỗi cũng là chuyện dễ hiểu mà.”
“Ngươi không cần xin tha hộ bọn chúng, ta sẽ cách chức từng đứa một rồi bắt đi làm tiểu quỷ quét sân, cho quét sân mấy trăm năm để đầu óc tỉnh táo lại.” Diêm vương uống một ngụm trà: “Trà này không tệ, Tiểu Mạnh ngươi gần đây biểu hiện tốt đấy, mấy ngày nay cũng không có ai tố cáo tội của ngươi.”
“Quá khen quá khen, ngài quá lời rồi.” Trà này là do lãnh đạo cấp cao đích thân pha đấy, đương nhiên là không tệ rồi.
Đợi qua 3 tuần trà, lão già Diêm vương lại bắt đầu lẩm bẩm:“Tiểu Mạnh này, ta có phái người đi hỏi thăm, theo bình xét điểm công đức của năm nay, Diêm Vương điện của chúng ta khả năng cao là sẽ đứng đầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoc-song-kho-lao-cua-manh-ba/9.html.]
“Phải phải, đây là tin tốt.”
“Ta còn hỏi được, lãnh đạo đến đây thị sát chính là Phong Đô đại đế. Là Phong Đô đại đế đấy, chỉ một lời nói cũng có thể quyết định quyền sinh sát của đám làm công chúng ta, nếu ngài ấy thấy chúng ta làm việc tốt, kiểu gì Diêm Vương điện này cũng sẽ được thăng chức thôi.”
“Ha ha ha ha…”
Cách đó không xa, Phong Đô đại đế ôm theo túi lớn túi nhỏ rồi nhìn ta cười.
Giống hệt như một con Đại Kim Mao.
“Này Tiểu Mạnh, sao không nói gì?”
Diêm Vương lải nhải một hồi mà ta không đáp lại, hắn liền nhìn theo ánh mắt của ta: “Tiểu tử này nhìn quen quen.”
Không phải chứ.
“Mẹ của con ơi! Phong… Phong Đô…” Diêm Vương sợ hãi, mặt mày tái mét như lá chuối non.
Chưa đầy một khắc, Phong Đô đại đế phong phong đỉnh đỉnh kia đã chạy tới chỗ ta.
“Mạnh tỷ! Ta về rồi đây!”