Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Thật - 10
Cập nhật lúc: 2024-08-15 21:10:17
Lượt xem: 1,000
Sau đó nhục nhã hét lên: “Hạng Tử Hàng, mày phát điên cái gì vậy?”
“Tiện nhân, tất cả đều tại mày!”
Tôi không biết não cô ta làm bằng gì, nhưng Hạng Tử Hàng nổi điên cũng quay sang chỉ trích tôi.
“Tất cả là do mày xúi giục!” Hạng Nhan Nhan quả quyết nói.
“Mày cứ đợi đấy, đợi ba mẹ về, tao sẽ gi.ết c.hết mày!”
“Mày thử xem!” Hạng Tử Hàng nghiến răng: “Mày dám động đến chị tao, tao sẽ gi.ết ch.ết mày trước!”
“Cướp tổ chiếm ổ còn lý lẽ, mày đúng là không biết xấu hổ, tao nhất định sẽ bảo ba mẹ đuổi mày đi.”
Cả hai cãi cọ om sòm, người hầu và quản gia chỉ biết nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Hạng Nhan Nhan cảm thấy nếu ở lại thêm giây nào nữa sẽ tức c.h.ế.t mất.
Cô ta khóc lóc nhìn tôi đầy oán hận, rồi quay lưng bỏ đi.
Hạng Tử Hàng căng cứng cơ thể quay đầu nhìn tôi.
“Chị…”
“Chị của cậu vừa đi rồi.”
Tôi nhắc khéo:“Tôi họ Đinh, dưới danh nghĩa mẹ nuôi tôi chỉ có một đứa con.”
“Chị, chị đừng nói như thế, trong lòng tôi… rất đau khổ.”
Hạng Tử Hàng có phần hoảng loạn.
Không còn chút khí thế nào như lúc đối đầu với Hạng Nhan Nhan.
Tôi có chút tò mò tại sao thái độ của cậu ta lại đột ngột thay đổi.
Nhưng cũng chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.
“Đừng gọi tôi như thế, tôi rất ghét cậu, nghe cậu gọi như thế tôi thấy buồn nôn.”
Tôi nhìn thẳng vào cậu ta: “Tôi sẽ sớm rời khỏi đây, nếu các người còn muốn cãi nhau thì tránh xa tôi ra.”
“Tôi không hứng thú với những màn kịch m.á.u choá của giới hào môn.”
“Chị, chị có thể đừng đi được không?”
Hạng Tử Hàng như không hiểu tiếng người.
Cậu ta sốt ruột bước thêm một bước vào phòng tôi, nhưng bị ánh mắt tôi làm cho sợ hãi mà dừng lại.
Giống như con ch.ó không được phép vào phòng, chỉ có thể nôn nóng đứng ngoài.
Những lời thừa thãi này tôi không buồn đáp lại.
“Có phải vì Hạng Nhan Nhan không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-that/10.html.]
Hạng Tử Hàng cuống quýt: “Nếu cô ta làm chị không vui, tôi sẽ nói với ba mẹ, lập tức đuổi cô ta đi! Phòng của cô ta, hôm nay tôi sẽ bảo người dọn sạch, nhường lại cho chị!”
Tôi chợt dừng tay.
Đúng là tôi từng tranh cãi với Hạng Nhan Nhan về việc phòng ốc, nhưng đó là chuyện của kiếp trước.
Hạng Nhan Nhan tìm người bắt nạt tôi, nhưng bị tôi nắm thóp.
Khi đó, tôi còn đặt kỳ vọng vào ba mẹ Hạng Tử Hàng, mong họ “phân xử công bằng”.
Ba Hạng im lặng rất lâu, nói rằng ông sẽ bồi thường cho tôi, bảo tôi đừng truy cứu.
Mẹ Hạng nói rằng Hạng Nhan Nhan không có cảm giác an toàn, rất đáng thương, mong tôi rộng lượng bỏ qua.
Tôi thấy điều đó thật nực cười và đau lòng, rồi ngay lập tức nảy sinh ý định xấu.
Đã muốn bồi thường cho tôi, vậy hãy nhường lại phòng của Hạng Nhan Nhan cho tôi.
Dù sao thì căn phòng cho khách mà tôi ở còn không bằng phòng thay đồ của cô ta.
Tự nhiên Hạng Nhan Nhan không đồng ý, vừa khóc vừa làm ầm lên, mẹ cô ta đau lòng đến nỗi đêm không ngủ được, còn trách móc tôi đủ điều.
Sau đó chuyện này cũng rơi vào quên lãng.
Tôi chất vấn họ, mẹ Hạng Tử Hàng lại lạnh lùng nói.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
“Chuyện đã qua lâu rồi, con còn muốn thế nào nữa?”
Từ đó tôi hiểu rằng, tôi vĩnh viễn không thể đấu lại Hạng Nhan Nhan.
“Hạng Tử Hàng.”
Từ khi trở về nhà họ Hạng, lần đầu tiên tôi chính thức gọi tên cậu ta.
“Cậu cũng sống lại rồi, đúng không?”
Tôi nghe thấy giọng của bản thân, lạnh đến mức khiến người khác rùng mình.
Sắc mặt Hạng Tử Hàng lập tức tái nhợt.
9.
Dường như bụng tôi vẫn còn lưu lại cơn đau khi bị mũi d.a.o đ.â.m vào.
Tôi nhớ rất rõ, con d.a.o đó cắm sâu vào bụng tôi, còn xoáy mạnh thêm nửa vòng.
Khi đó tôi hận từng người trong nhà họ Hạng.
Từ khi sống lại, tôi thường mơ thấy trận hỏa hoạn và ngày tôi ch.ết.
Cơn đau cháy da và cơn đau khi lưỡi d.a.o xé toang da thịt không giống nhau.
Nhưng dường như cũng chẳng khác là bao.