Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Thật - 13
Cập nhật lúc: 2024-08-15 21:12:57
Lượt xem: 964
Cuộc sống rất êm đềm, ngoại trừ thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt căm hận không thể kiềm chế của Hạng Nhan Nhan.
Sau khi tôi rời đi, không biết nhà họ Hạng đã nói gì với cô ta, nhưng Hạng Nhan Nhan ở trường đã trở nên kín đáo hơn nhiều, hiếm khi còn dựa vào danh tiếng nhà họ Hạng để khoe mẽ.
Cũng tốt thôi, gia giáo thiếu hụt trong hai đời cuối cùng cũng đến lúc bổ sung rồi.
Cuối học kỳ, trường tổ chức hoạt động ngoại khóa.
Kiếp trước, Văn Nhân Việt không tham gia. Mẹ kế của anh đứng sau giật dây, buộc anh phải đi giải quyết chuyện khác.
Nhưng lần này anh có mặt, tôi lo lắng cho anh, suốt chặng đường đi đều không yên lòng.
Vì đây là hoạt động lớn nên Hạng Tử Hàng cũng tham gia.
Anh ta cứ "chị này chị nọ", lo lắng săn sóc tôi suốt.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tôi bị anh ta làm phiền đến mức suýt mất kiềm chế.
Nói bao nhiêu lời khó nghe, anh ta cũng chỉ im lặng đứng đó, đợi tôi mắng xong vẫn lon ton đi theo.
"Nhan Nhan, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Một cô gái trong nhóm Hạng Nhan Nhan lo lắng hỏi: "Tử Hàng chẳng phải là em trai cậu sao?"
"Đúng vậy, sao bây giờ cậu ta lại gần gũi với con bé bán thịt lợn kia như thế?"
Ánh mắt Hạng Nhan Nhan nhìn tôi độc ác như trái táo tẩm thuốc độc.
Khó khăn lắm tôi mới đuổi được Hạng Tử Hàng đi, rồi cùng Văn Nhân Việt tùy ý tìm một bãi cỏ ngồi xuống.
Không biết anh ấy kiếm đâu ra một cọng cỏ đuôi chó, ngậm trong miệng, vẻ mặt uể oải nhìn tôi cười.
Tôi rất thích cái cảm giác thư thả từ anh ta.
Như thể chuyện gì lớn lao đến mấy cũng có thể vượt qua.
"Đúng rồi, lần trước chúng ta nói đến đâu nhỉ? Cuối cùng cậu đã chọn ngành gì ở đại học?"
Anh rất thích nghe tôi kể về những chuyện xảy ra sau khi anh rời đi ở kiếp trước.
Như thể anh đang tham gia vào khoảng thời gian mà anh chưa từng chứng kiến.
"Ngành báo chí, chỉ đăng ký bừa thôi." Tôi nói.
"Sao cậu lại chọn học ngành này? Cậu thích à?"
Tôi nghĩ ngợi rồi vẫn lắc đầu.
Thật ra điểm thi đại học của tôi kiếp trước không cao lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-that/13.html.]
Lúc đó tôi đắm chìm trong nỗi đau của vụ hoả hoạn, cộng thêm sự cô lập của nhà họ Hạng, cả người tôi như mất hồn.
Việc chọn ngành học, từ đầu đến cuối tôi không hề tham gia, mà là mẹ Hạng giúp tôi quyết định.
Bà ta sợ tôi chọn ngành tài chính, sau này ra trường sẽ cạnh tranh gia sản với nhà họ Hạng.
Văn Nhân Việt đã biết hết những chuyện bẩn thỉu của nhà họ Hạng, chỉ hỏi han một chút rồi không hỏi thêm nữa.
"Không sao đâu," anh ấy xoa đầu tôi, "sau này Tiểu Linh Đang của chúng ta sẽ được tự do, muốn học gì thì học."
Tôi mỉm cười.
Kiếp trước, Hạng Nhan Nhan đã từng hại tôi trong chuyến dã ngoại, bây giờ cô ta đã ngoan ngoãn hơn nhiều, nhưng tôi vẫn cẩn thận đề phòng, luôn tránh xa nhóm người của cô ta.
Đúng lúc tôi nghĩ rằng đã tránh được lúc Hạng Nhan Nhan bày trò thì biến cố bất ngờ xảy ra.
Trước khi rời đi, giáo viên chủ nhiệm đã tập hợp cả lớp trên một đỉnh đồi cao để dặn dò về kỳ thi đại học.
Đám đông bất ngờ xảy ra tranh cãi.
Hai nữ sinh chửi mắng và lao vào đánh nhau, bất ngờ đ.â.m sầm vào tôi.
"Cẩn thận Đinh Đang!"
"Chị!"
Trước khi hai người đó đụng vào tôi, Văn Nhân Việt đã kịp kéo tôi lại.
Nhưng chính anh lại bị ngã xuống đồi.
Đồng tử tôi co rút, vội vã lao xuống.
Phải mất khoảng mười phút tôi mới tìm thấy Văn Nhân Việt.
"Tiểu Nguyệt Lượng, cậu không sao chứ?"
Thấy anh còn tỉnh táo, tôi mới nhẹ nhõm ngồi phịch xuống đất.
"Chuyện nhỏ, đừng lo." Anh nắm lấy tay tôi.
"Ơ... Đinh Đang..."
Một giọng nữ do dự vang lên từ phía sau, tôi và Văn Nhân Việt cùng quay lại nhìn.
Người đến là một cô bạn cùng lớp rất mờ nhạt, đến mức tôi thậm chí còn không nhớ tên cô ta.
"Mọi người đều đang tìm hai cậu." Cô ta ngừng lại một chút, như thể lấy hết can đảm, "Mình có thứ này muốn đưa cho cậu."
Cô ấy đưa cho tôi một đoạn video.