Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Thật - 16
Cập nhật lúc: 2024-08-15 21:16:52
Lượt xem: 609
Sau đó, họ càng lúc càng liều lĩnh hơn, thậm chí chặn đường chúng tôi khi đi du lịch.
"Vậy nên hôm đó cậu mới đột ngột đổi hướng à?" Tôi ngạc nhiên nhận ra.
Văn Nhân Việt gật đầu.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Cha Hạng giờ đây đã phá sản, gánh trên vai món nợ khổng lồ, xưởng của mẹ Hạng cũng cạn kiệt nguồn vốn, khó khăn chồng chất.
Hạng Tử Hàng vẫn chưa xuất viện, vết d.a.o của Hạng Nhan Nhan đã làm tổn thương nội tạng của cậu ấy, có lẽ phải mất nửa năm mới có thể hồi phục.
Nghe nói nhà họ Hạng thậm chí không thể trả nổi chi phí phòng VIP cho cậu ấy nữa.
Văn Nhân Việt nói với tôi rằng cha Hạng lần này thực sự đã lâm bệnh nặng rồi.
Kiếp trước, ông ấy giả vờ phá sản, bịa ra chính căn bệnh này.
"Lần trước, ông ta đã đánh hai vệ sĩ của tôi bị thương, chỉ để được gặp cậu. Tôi thấy ông ta bây giờ điên thật rồi."
Khi nhắc đến chuyện này, Văn Nhân Việt vẫn còn lo lắng.
Tôi thờ ơ lắng nghe, rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy khi cậu ấy ghé lại gần nhìn màn hình.
"Điểm cao thế này! Tại sao Đinh Đang của chúng ta lại muốn học y? Cho tôi phỏng vấn cậu một chút nào."
Văn Nhân Việt đã nhìn thấy ngành học tôi chọn.
Tất nhiên là vì cậu ấy.
Văn Nhân Việt từ nhỏ đã yếu ớt, trước bảy tuổi, thời gian nằm viện còn nhiều hơn thời gian đi học.
Sau này cậu ấy mới vào đạo quán, theo các sư phụ luyện công và tụng kinh, dần dần mới khỏe lại.
Tôi nhớ lại cảnh cùng Văn Nhân Việt ở lại đạo quán trong kiếp trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-that/16.html.]
Cảm giác như có một số việc là định mệnh đã sắp đặt.
Cằm của Văn Nhân Việt dựa lên vai tôi, lắng nghe tôi nói.
"Thật tuyệt, Đinh Đang của chúng ta cũng có ước mơ rồi," cậu ấy chọc tôi, "Chuyện của nhà họ Hạng... Cậu muốn tôi giúp gì không?"
Tôi lắc đầu.
Mỗi người có số mệnh riêng.
"Thực ra tôi rất băn khoăn không biết có nên nói với cậu không. Sức khỏe của ông ấy, tôi đã hỏi qua, có lẽ chỉ còn sống được hai năm nữa."
"Bây giờ, phu nhân nhà họ Hạng đang khắp nơi cầu xin người khác, nhưng chẳng ai muốn cho bà ấy vay tiền. Lần đó, họ vừa khóc vừa cười, nói rằng tất cả đều là báo ứng, muốn cầu xin cậu tha thứ."
"Không biết nghe từ đâu ra phương thuốc dân gian, nói rằng chỉ cần cậu tha thứ, ông ấy sẽ khỏi bệnh."
Văn Nhân Việt cười khẩy.
"Tất cả đã qua rồi, chẳng có gì gọi là tha thứ."
Tôi véo má cậu ấy: "Tôi thậm chí không hận họ, chỉ có chút tiếc nuối... Trước đây tôi rất khó thoát khỏi bóng ma quá khứ, rất hận họ. Nhưng chẳng phải có ai đó đã nói với tôi rằng đừng để những kẻ tồi tệ và những việc tồi tệ làm mất đi khả năng cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống sao?"
Văn Nhân Việt vẻ mặt đắm chìm, "Vậy thì tôi có được xem là người thầy trong cuộc đời của cậu không?"
Tôi cười đến nỗi vai rung lên, "Đi nào, người thầy của đời tôi."
"Đi đâu?"
Ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp, ve sầu kêu vang vài tiếng.
"Ra ngoài hẹn hò."
-Hết-