Cưới hai chồng - 3
Cập nhật lúc: 2024-07-15 12:46:48
Lượt xem: 1,762
Ta cất tiếng hỏi: “Đại lang hiện đang ở đâu?”
Lý thị nói: “Tống Thư thích đọc sách, sống ở hậu viện Tàng Thư Các.”
Ta cười khẩy: “Tàng Thư Các lạnh lẽo thế, làm sao người có thể ở trong đó được? Gian phòng bên cạnh phòng ta còn trống, cũng rộng rãi, để cho Đại lang dọn vào ở.”
Trong mắt Lý thị chứa đầy nước mắt: “Đêm qua chỉ là một chuyện hồ đồ, công chúa và Chân nhi có tình cảm với nhau, ngàn vạn lần không nên vì chút chuyện nhỏ này mà nảy sinh hiềm khích, đưa ra quyết định sai lầm.”
Từ khi nào bà ta lại trở nên khoan dung độ lượng như thế, lại có thể chấp nhận cho con dâu bò lên giường người khác. Chỉ là bà ta sợ ta chọn Tống Thư, từ nay về sau con bà ta sẽ luôn thua kém Tống Thư.
Ta thong thả đi tới trước mặt bà ta, lạnh lùng nhìn bà ta: “Phu nhân, chuyện quá khứ của ta và Tống Chân, ta là người hiểu rõ nhất. Hôm nay ngược lại ta muốn nghe một chút, người cùng ta vừa gặp đã yêu, có tình cảm với nhau có phải là nhị lang Tống gia hay không?”
Hai chân Lý thị run lên, hai tay rung như sàng trấu.
Cho dù đêm đó trăng thanh gió lộng và hơi choáng váng vì say rượu, nhưng thật sự làm sao ta có thể nhận lầm lang quân mình vừa gặp đã yêu?
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
4
Một năm trước, ta nhàn nhã không có việc gì làm bèn đi loanh quanh vài vòng theo đám bạn hữu. Bạn hữu lại đi theo đám bạn hữu của bà ta. Vòng vài vòng, vòng tới cửa phủ Thừa tướng xa lạ vốn cùng ta b.ắ.n đại bác bảy ngày không tới, cùng xem một con lừa hoang được nuôi trong phủ.
Con lừa hoang tên là Hoan Hỉ, bộ dạng trông rất buồn cười. Mỗi lần nó kêu lên trông giống hệt như một nam nhân bốn mươi tuổi đang cười ngu xuẩn.
Các tiểu thư kia thấy thế làm lạ, cười đến thở không ra hơi. Ta lại cười không nổi.
Bởi vì năm ta mười hai tuổi, đã biết nổi loạn, tự tay rèn cho mình một thanh kiếm, muốn đeo kiếm đi khắp thiên hạ. Còn tự đặt cho mình một biệt danh, cũng gọi là Hoan Hỉ.
Hôm nay nghe các nàng reo hò vui sướng, lừa hoang cũng vui vẻ cười ngây ngô giống hệt như hồi ta mười hai tuổi. Trong lòng ta lửa cháy bừng bừng, bực bội phất tay áo tìm chỗ không người đi đến.
Bạn hữu gọi: “Công chúa đi đâu vậy?”
Ta tức giận rống lên: “Đi nhà xí!”
Đi vòng qua một bức tường, xuyên qua Tử Trúc Lâm, bên ngoài khu rừng là Tàng Thư Các. Ta cúi mặt, hai mắt đỏ hoe, vén váy ngồi xổm dưới rừng cây tím hờn dỗi.
Bất chợt có một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến: “Nhà xí ở phía đông, xin đừng tiểu tiện lung tung.”
Ta ngẩng đầu nhìn lên, lầu hai của Tàng Thư Các đang mở cửa sổ, trên cửa sổ có một tấm rèm mỏng manh, sau tấm rèm có một công tử, lờ mờ, nhìn không rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoi-hai-chong/3.html.]
“Ai tiểu tiện lung tung! Ngươi là ai?”
Công tử kia không lên tiếng.
Đột nhiên một cơn gió nổi lên, tấm rèm bay ra ngoài cửa sổ, để lộ ra bộ quần áo đơn sắc tối màu của vị công tử đó cùng một khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú khiến người ta không thể thở nổi.
Có lẽ là sợ ta hô hấp không thông c.h.ế.t nghẹn tại chỗ, tấm rèm lại rơi trở về chỗ cũ. Vị công tử mặc y phục tối màu kia lại ẩn sau tấm rèm, như gần như xa, như ẩn như hiện, tự dưng trêu chọc khiến ta khó chịu.
Ta cứ nhìn đến ngây dại. Bộ dạng chỉ muốn leo lên lầu các, hái vầng trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.
Lại nghe vị công tử đó nói: “Tiểu thư, xin dừng bước.”
Giọng nói của hắn có sức thuyết phục, ta không muốn nhượng bộ nhưng vẫn nghe lời dừng bước.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi tên họ là gì, có thân phận gì?”
Chờ hồi lâu, vẫn không có động tĩnh gì. Nhìn kỹ hơn, bên cửa sổ đâu còn bóng dáng vị công tử, chỉ còn lại tấm rèm trắng hơi bị gió lay động.
Ta bị vị công tử trong trẻo nhưng lạnh lùng kia mê hoặc, cho gọi phu nhân Thừa tướng lại hỏi: “Trên lầu các bên ngoài Tử Trúc Lâm, có một công tử thần bí, giấu giếm thân phận không chịu gặp ta. Là người nào trong phủ?”
Lý thị ngẩn ra, một lúc lâu rụt rè mỉm cười nói: “Nhất định là nhi tử Tống Chân nhà ta, thấy công chúa nên xấu hổ.”
Lý thị chủ động bắc cầu, mở một trận Mã Cầu, để cho ta và Tống Chân đến xem.
Tống Chân mặc y phục màu đỏ, cưỡi ngựa quanh sân, tuấn tú tươi tắn, không có chút thẹn thùng nào như lời mẫu thân hắn nói.
Thị nữ A Ánh hỏi ta: “Sao Công chúa lại cau mày? Không phải vị công tử này sao?”
Ta nhìn hồi lâu, cảm thấy có chút đúng, lại có chút không phải, bèn lắc đầu nói: “Thảo nào người xưa từng nói, mỹ nhân giống như hoa sen, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể trêu đùa. Hôm nay thật sự ở cùng một chỗ với hắn, ta lại cảm thấy hắn không giống người có bộ dáng cao ngạo lạnh lùng khiến người khác rung động ẩn mình sau rèm ngày đó.”
A Ánh nói: “Không sao, sau khi hai người thành thân, công chúa sai người khóa hắn ở trên lầu, giấu sau rèm. Một ngày ba bữa cơm, nô tỳ sẽ mang lên cho hắn!”
5
Một năm sau, ta lại một lần nữa vòng qua bức tường kia, xuyên qua Tử Trúc Lâm, đi tới Tàng Thư Các.
Tống Thư ngồi giữa đống sách, gương mặt như ngọc, quần áo như sương, đẹp đến mức làm hơi thở của ta loạn nhịp.