Cưới hai chồng - 7
Cập nhật lúc: 2024-07-15 12:47:46
Lượt xem: 1,646
Cho đến trước Tết Trung thu, vùng đất Nam Cương luôn làm phụ hoàng đau đầu lại có biến động. Bọn họ lấy lý do mùa hè năm nay mưa nhiều, sản lượng lương thực giảm nên từ chối cống nạp.
Nam Cương vốn trong lòng không thần phục đã lâu, một khi nhượng bộ bọn chúng, chính là mở ra mầm mống phản nghịch.
Trong tình thế này, Lý tướng cáo bệnh không lên triều, lấy lý do “nhà cửa không yên ổn, khó có thể tập trung vào việc lớn”.
Quân vương nhân từ sẽ xuất hiện nịnh thần. Một quyền thần dù có kính cẩn đến đâu, ở bên cạnh quân vương như phụ hoàng ta vài năm, chắc chắn sẽ nảy sinh tính tình kiêu ngạo.
Phụ hoàng đột nhiên lâm bệnh nặng, ngày nào cũng phải uống thuốc thay cơm nhưng vẫn tốt bụng dùng long liễn đón Lý tướng vào triều thương thảo.
Trên đại điện, chúng thần nhắc đến chuyện ba mươi năm trước, Lý tướng đã anh dũng chiến đấu, đẩy lui quân địch, uy danh hiển hách. Muốn mời Lý tướng xuất binh đi Nam Cương một chuyến.
Lý tướng khó chịu với Tống Thư: “Vi thần làm quan hơn ba mươi năm qua, chưa khi nào chịu lùi bước. Nhưng thật dáng thương cho cháu ngoại của vi thần, trong một đêm bị tước đi thân phận đích trưởng, chuyện hôn sự bị hủy hoại. Nữ nhi của vi thần ngày ngày khóc lóc không thôi làm vi thần lo lắng.”
Trên tay ta mang theo món thuốc hầm dành cho phụ hoàng, còn chưa bước vào điện đã bật cười thành tiếng: “Người đời đều nói thanh kiếm của Lý tướng chưa già, không ngờ nó không chỉ già, mà còn rỉ sét, chỉ biết cậy già lên mặt.”
Chúng thần quay đầu lại, nhìn thấy là ta thì không khỏi hít một hơi thật sâu.
Lý tướng cau mày: “Đại nạn trước mắt, điện hạ nói những lời này là có ý gì?”
Ta chậm rãi tiến lên, cười nói: “Có phải ta nói khéo léo quá nên ngươi không hiểu ý ta phải không? Ý của ta là, trước đại nạn, triều đình cần dùng người, mà người có tài cũng cần một chút cơ hội. Tướng quân như ngươi, có thể làm thì ra trận, không thể ra trận thì nhường chỗ về quê, để cho người có tài gánh vác.”
Trên điện lập tức lặng ngắt như tờ. Bọn họ biết ta nói chuyện luôn khó nghe, nhưng cũng không nghĩ sẽ khó nghe đến thế.
Phụ hoàng ho nhẹ một tiếng: “Đừng làm loạn nữa.”
Vẻ mặt của ta không thay đổi: “Kiếm quý hay không là phải chứng minh trên chiến trường, kiếm quý trong tay Lý tướng chẳng phải cũng là do hoàng gia gia dốc lực, từng chút từng chút mài ra hay sao. Sao đến trong tay phụ hoàng lại biến thành một thanh rỉ sét rồi.”
Lý tướng giận quá hóa cười: “Tốt lắm, ta tuổi già vô dụng! Vấn đề của Nam Cương, ai có tài thì đi xử lý đi! Nếu không xử lý được, không phải công chúa muốn hối hôn sao? Vậy thì mời người đi Nam Cương hòa thân, cũng là một cách chứng tỏ lòng hiếu thảo và trung thành của công chúa Đại Chiêu!”
Chúng thần nhao nhao tiến lên khuyên bảo: “Thừa tướng bớt giận! Tội gì phải nóng giận với một đứa trẻ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoi-hai-chong/7.html.]
Trong đại điện ồn ào, một giọng nam lạnh lùng nhưng đầy khí phách vang lên: “Vi thần thỉnh nguyện đi Nam Cương một chuyến.”
Mọi người sợ hãi quay đầu lại, đã thấy Thượng thư một thân cao gầy đứng thẳng, sắc mặt lạnh lùng như ngọc.
Ta không quay đầu lại, nhưng cảm xúc trong n.g.ự.c lại mù mịt. Hai tháng nay dâng hương vô ích, luyện chữ phí công, luyện cầm hoài phí. Ngược lại con lừa không uổng công cho ăn, béo tròn như quả bóng.
Phụ hoàng do dự không quyết định: “Trẫm biết ngươi trung thành, chỉ là ngươi kinh nghiệm chưa có...”
Tống Thư đáp lời: “Vi thần đã dám nhận việc này, tất nhiên trong lòng đã có tính toán thành công đến bảy phần. Xin Bệ hạ cho phép vi thần thử sức một lần.”
Phụ hoàng hỏi: “Đường đến Nam Cương hung hiểm khó lường, ngươi muốn bao nhiêu vật tư, bao nhiêu người ngựa?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tống Thư nói: “Một người một ngựa là đủ rồi. Chuyến này nếu như không thành công, vi thần sẽ bỏ mạng ở Nam Cương, không cần phí sức cứu viện.”
Sắc mặt mọi người trong điện đều có vẻ nghiêm trọng. Cái gì mà thành công đến bảy phần, hắn chỉ là đơn thương độc mã, đập nồi dìm thuyền.
Thắng, chính là một may mắn lớn.
Thua, cùng lắm cũng chỉ tổn hại một mình hắn.
Ta quay mặt về phía phụ hoàng, thành khẩn nói: “Nếu Thượng thư đại nhân đi chuyến này thất bại, con nguyện đi Nam Cương hòa thân.”
Sắc mặt Tống Thư cứng đờ, vội nói: “Bệ hạ, vi thần đã nghiêm túc suy nghĩ kỹ càng, kinh nghiệm của vi thần còn ít, kính xin Doãn Đô úy đại nhân lĩnh binh đồng hành.”
Khuôn mặt phụ hoàng rốt cục cũng giãn ra, vỗ tay cười nói: “Được, được, phong Thượng thư làm Trung Lang tướng, ba ngày sau, khởi hành đi Nam Cương!”
Theo dõi toàn bộ quá trình, Lý tướng lên tiếng: “Thần đối với triều đình vô dụng, tự xin cáo lão hồi hương!”
Phụ hoàng vội la lên: “Không được...”
Ta ngắt lời người: “Phụ hoàng, mấy năm nay người muốn đóng vai mặt trắng, làm vị vua nhân từ, vai mặt đỏ đều là con diễn, tiếng xấu điêu ngoa, vô lý con cũng nghe quen rồi. Hôm nay vai mặt đỏ của con đã hát đến mức này rồi, nếu người lại ngăn cản hắn, đừng trách con bỏ gánh hát không diễn nữa.”
Bước chân của Lý tướng khựng lại.