Cười Lên Em Nhé - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-06-04 12:07:33
Lượt xem: 929
Trước khi hắn kịp mở miệng, tôi khẽ vuốt ve bụng, nhỏ giọng nói: "Tống Đà, trước đây em đã từng chịu rất nhiều thương tổn vì anh, thật ra em không còn biết đau là gì nữa rồi."
"Anh không nỡ để Đường Vi bị thương, muốn em thay cô ta lĩnh một viên đạn, em có thể, em thật sự có thể."
"Em chỉ là đau lòng cho, đứa con bé nhỏ trong bụng em, muốn gọi anh một tiếng ba."
Yết hầu Tống Đà chuyển động, hắn nâng mặt tôi lên, như thể đang nâng niu một báu vật quý giá, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hắn dỗ dành: "Tiếu Tiếu, chỉ cần em vui vẻ, em muốn g.i.ế.c ai, anh đều đồng ý."
12.
Đường Vi nói, tôi là đồ điên.
Hình như Tống Đà cũng nghĩ vậy.
Hắn mời bác sĩ tâm lý giỏi nhất đến cho tôi, hắn nói, tôi bị bệnh rồi.
Tôi cũng thấy gần đây mình hơi bất thường, kiểu như, mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi theo ý tôi.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được, sức mạnh giúp tôi sống tốt, sẽ sụp đổ ngay lúc mọi ước nguyện đều thành hiện thực.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Vào những đêm Tống Đà không về nhà, tôi lấy bức ảnh cũ đã giấu kỹ ra, ngắm nhìn mãi không thôi.
Bức ảnh chỉ có một bóng lưng, nhưng tôi không còn cơ hội, dựa đầu vào lưng anh ấy, nói một câu, em yêu anh.
Gần đây, tôi thường nghĩ đến một chuyện, đợi sau khi giải quyết xong xuôi tất cả...
Châu Ngộ, em đi tìm anh, được không?
Tôi ôm bức ảnh, không biết mình đã thiếp đi lúc nào.
Lúc tỉnh lại, phát hiện bức ảnh trong lòng, đã biến mất.
Đường Vi đang ngồi bên giường đợi tôi thức dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoi-len-em-nhe/chuong-11.html.]
Ánh mắt cô ta hơi hồi hộp, lại có chút độc ác nhìn tôi.
Tôi giơ tay làm hình s.ú.n.g b.ắ.n về phía cô ta, nheo mắt, khẽ nói: "Pằng__"
Nhìn thấy cô ta sợ đến mức toàn thân run rẩy, tôi phì cười.
Ra hiệu cho cô ta đặt bữa sáng và trái cây lên giường, vừa ăn, tôi vừa khen ngợi: "Nho hôm nay tươi quá, Đường Vi, cô cũng thử xem, nào, há miệng ra."
Đường Vi siết chặt tay, cô ta nhắm mắt chịu nhục, ngồi xổm xuống bên giường, há miệng.
Tôi ném một quả nho xanh vào miệng cô ta.
Hỏi: "Thế nào, ngon không?"
Đường Vi cúi đầu, nghiến răng nói, ngon.
Bỗng nhiên cô ta mỉm cười, như thể nghĩ đến chuyện gì đó thú vị.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt toát lên vẻ đắc ý, nhỏ giọng nói: "Tiếu Tiếu, ăn nhiều vào, nho ngon như vậy, có lẽ, sau này sẽ không được ăn nữa đâu."
Tôi nhướn mày, cười nhạt, không nói gì.
Lúc Tống Đà về nhà, tôi đang bới tung đồ đạc trong phòng ngủ.
Hắn im lặng đứng sau lưng tôi, đột ngột lên tiếng hỏi: "Tìm gì vậy?"
Tôi dừng động tác trên tay, chậm rãi xoay người, hít sâu một hơi, có chút qua loa đáp: "Không có gì."
Tống Đà kéo tay tôi, ôm tôi vào lòng.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, một lúc sau, tự giễu cười, có chút tức giận, lại có chút tủi thân hỏi: "Hứa Tiếu Tiếu, ngay cả lừa dối anh, em cũng lười làm, phải không?"
Hắn giơ một tay lên, kẹp giữa các ngón tay là bức ảnh tôi đã vứt đi.