Cuồng Ôm - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-09-11 22:51:13
Lượt xem: 474
16.
Câu nói này đã chọc tổ ong vò vẽ. Ngay lập tức, một số giáo viên nghi ngờ tôi gian lận trong kỳ thi.
Tôi biết Khương Nghiên từ nhỏ đã không thích tôi. Chị ta luôn cho rằng tôi sinh ra chỉ để cướp đi tình yêu thương của bố mẹ từ chị ta.
Nhưng rõ ràng chị ta so với tôi ưu tú hơn rất nhiều nên không thèm để tôi vào mắt.
Tôi đã quen với nó. Nếu tôi tiếp tục là một kẻ lãng phí tầm thường như vậy, chúng tôi sẽ luôn có thể duy trì được sự cân bằng bề ngoài nhất.
Thẳng đến Khương Nghiên càng ngày càng quá phận, tôi bắt đầu chủ động đánh vỡ sự cân bằng này. Tuy nhiên, sự thiên vị của cha mẹ đã được cố định từ rất sớm.
Sắc mặt Khương Nghiên trở nên khó coi, chị ta cau mày hét lên: "Mẹ ơi, nhìn em ấy kìa."
Mẹ tôi bước về phía tôi. Thực ra trong lòng tôi vẫn có chút mong đợi. Tôi hy vọng mẹ tôi có thể tin rằng tôi không gian lận. Vì vậy tôi nhìn mẹ: "Mẹ, con không…"
“Chát!”
Tiếng tát giòn giã vang lên. Giọng mẹ lạnh lùng và chán ghét. "Khương Diệp, đây là điều mẹ thường dạy con sao?Gian lận còn chưa đủ, hiện tại ngươi lại tới vu khống chính chị ruột của mình, con còn muốn tự làm mình xâu hổ bao lâu!"
Mẹ tôi là người rất coi trọng thể diện. Và việc tôi gian lận và bị gọi phụ huynh đã khiến bà mất mặt. Tất nhiên cũng có thể là do tôi đã nói xấu đứa con gái yêu quý nhất của bà trước mặt giáo viên. Tôi ngơ ngác nhìn bà ấy.
Đột nhiên tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nghĩ rằng nếu điểm số của tôi cao hơn thì bố mẹ sẽ coi trọng tôi hơn.
Bất công chính là bất công. Sẽ không bởi vì tôi có chỗ tiến bộ mà phát sinh bất kỳ biến hóa nào.
Đáy lòng mơ hồ có cái gì triệt để vỡ vụn.
Giáo viên chủ nhiệm vội vàng ngăn cản: "Việc gian lận vẫn chưa được xác nhận…"
"Thế nào không có xác định?" Mẹ tôi chỉ vào tôi, chế nhạo: “Tôi sinh ra nó, không biết nó có thể làm được bao nhiêu? Lần trước nó thi, nhưng sau khi về lại không học nhiều. Làm sao nó có thể đạt điểm cao được?”
“Đó là vì mẹ không bao giờ thấy con đang làm gì trong phòng mình.” Tôi chợt nói, giọng tôi như tệ liệt, toàn thân run rẩy. Tôi chỉ thuật lại gần như bình tĩnh: "Mẹ chỉ nghĩ đến việc buổi tối Khương Nghiên có đói không, có khó ôn bài không, có gặp phải vấn đề gì không. Mẹ sẽ không bao giờ vào phòng con xem con đang làm gì chứ đừng nói đến chuyện suy nghĩ xem con có mệt hay không.”
"Khương Nghiên nói con không ôn tập thì chính là con không ôn tập. Vậy tại sao mẹ không nghĩ rằng chị ta đang nói dối? Kỳ thực, ychị ta còn không biết con đã làm gì."
Nhưng mẹ tôi vẫn không tin điều đó. Tôi chợt cảm thấy việc chứng minh mình không gian lận cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao đi nữa, trong trái tim gia đình tôi, những người được cho là gần gũi nhất với tôi, tôi đã là một tội nhân rồi.
Những cái nhìn xung quanh tôi từ chế nhạo, giễu cợt đến cảm thông, không có ai tiến lên giúp đỡ tôi, không một ai tin tưởng tôi… Tôi chỉ cảm thấy như m.á.u khắp cơ thể đã đông cứng lại.
“Tôi có thể chứng minh cô ấy không gian lận.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía cửa.
17.
Thảm Tùy Hoài xin nghỉ phép rồi lại gấp gáp quay trở lại đây. Hắn đeo khẩu trang và nói với giọng điệu bình tĩnh: “Tôi đã giúp cô ấy học trong thời gian này nên tôi biết rằng cô ấy phát huy bình thường trong kỳ thi này.”
"Lại là ai đây?" Mẹ tôi cau mày.
Cô giáo chủ nhiệm giải thích: “Thành tích của bạn Thẩm rất tốt và cậu ấy luôn đứng đầu lớp chúng tôi”.
Thế là mẹ tôi không nói gì nữa nhưng ánh mắt vẫn nghi ngờ.
“Nếu nghi ngờ bạn ấy gian lận, thưa cô, cô có thể đưa một bài thi khác và yêu cầu bạn Khương làm lại trước mặt cô.”
Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Tùy Hoài xoa dịu tâm trạng của tôi. Hắn lặng lẽ nhìn tôi.
Không biết tại sao, khi tôi nhìn vào mắt hắn, mũi tôi chợt cay xè. Rõ ràng là trước đây tôi đã bị mẹ và Khương Nghiên đối xử tệ bạc như vậy, tôi chỉ tức giận và thất vọng chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc khóc trước mặt họ. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Tùy Hoài, tôi chợt cảm thấy tủi thân muốn òa khóc. Mà Khương Nghiên khi nhìn Thẩm Tùy Hoài như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nhìn hắn có chút phức tạp xen lẫn thất vọng.
"Thẩm Tùy Hoài, thật đáng tiếc, tôi còn coi cậu là đối thủ, không ngờ cậu lại dễ dàng sa đọa như vậy!"
"Thật sự rất xấu hổ khi tôi bị cô coi như đối thủ." Thẩm Tùy Hoài trả lời một cách thờ ơ. Hắn phớt lờ Khương Nghiên và lại bước tới chỗ tôi, nhẹ nhàng nói: "Cậu không sao chứ?"
"Đó chỉ là một bài kiểm tra bình thường thôi, đừng lo lắng quá. Tất nhiên…"
Qua chiếc khẩu trang đen, tôi vẫn có thể cảm nhận được Thẩm Tùy Hoài đang mỉm cười. Hắn nói: “Bạn học Khương, tôi hy vọng cậu có thể bước ra khỏi văn phòng này với lương tâm trong sạch.”
Tầm nhìn của tôi trở nên mờ nhạt. Trái tim đang lạnh lẽo được sưởi ấm, tôi nặng nề gật đầu.
Thế là giáo viên chủ nhiệm lấy rfa bài thi mới, tôi chậm rãi ngồi làm trước mặt cô. Kết quả được chấm ngay tại chỗ chứng tỏ tôi không hề gian lận và điểm số của tôi quả thực đã được cải thiện rất nhiều trong khoảng thời gian này.
Mẹ tôi sắc mặt cứng ngắc. Các giáo viên xung quanh cũng bắt đầu xì xào. Nhưng lần này mục tiêu buộc tội lại trở thành Khương Nghiên. Bởi vì chính chị ta là người gây ra sự hiểu lầm này. Khuôn mặt của chị ta lúc xanh lúc đỏ.
Cuối cùng cắn môi dưới, lao đến phía tôi xin lỗi, nức nở “Thật xin lỗi Tiểu Diệp, là chị đã hiểu lầm em.”
Mẹ tôi mở miệng nhưng đã lâu không thể nói được câu “Mẹ xin lỗi”, chỉ thốt ra được câu “Cuối cùng thì con cũng có ý chí học tập.”
Nhưng rõ ràng họ đã làm sai khi Khương Nghiên vu khống tôi.
Cái câu “chị đã hiểu lầm em.” rất tự nhiên, chẳng có chút gánh nặng nào.
Đột nhiên tôi cảm thấy thật buồn cười.
"Thì ra thật sự có một người mẹ có thể thiên vị như vậy."
Thẩm Tùy Hoài vẫn đứng trước mặt tôi, giọng điệu giễu cợt nói: “Bà thật sự rất thích hợp làm mẹ của Khương Nghiên.”
Nhưng bà không xứng đáng làm mẹ của Khương Diệp.
Tôi hiểu ý của Thẩm Tùy Hoài.
Mẹ tôi cũng vậy. Bà tức giận đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng nhưng không nói được lời nào.
Thẩm Tùy Hoài giơ tay xoa đầu tôi “Chúng ta về lớp thôi.”
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
18.
Tin tức lan truyền nhanh chóng về những gì đã xảy ra trong văn phòng. Tôi cũng không muốn biết người khác sẽ nghĩ gì nếu biết được chuyện này.
Tôi muốn nói lời cảm ơn tới Thẩm Tùy Hoài, còn muốn nói chuyện nhiều với hắn. Nhưng Thẩm Tùy Hoài mãi cho đến khi tan học vẫn chưa quay lại.
Bạn cùng bàn của anh nói rằng Thẩm Tùy Hoài đã trở về vào buổi chiều, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi đi, hắn nghe nói tôi bị tố gian lận nên mới đến văn phòng lần nữa.
Tôi sửng sốt: “Xin nghỉ? Cậu ấy ốm à?” Tôi nghĩ đến chiếc khẩu trang trên mặt Thẩm Tùy Hoài.
“Tôi không biết.” Cậu bạn kia lắc đầu.
Thế là tôi đi hỏi giáo viên chủ nhiệm nhưng cô chỉ nói rằng mẹ của hắn gọi điện đến trường để xin nghỉ chứ không nói gì thêm. Nói có chuyện gì đó xảy ra ở nhà. Vì vậy, tôi phải kìm nén những lo lắng của mình trước. Tôi nghĩ rằng khi hắn quay lại, tôi sẽ cảm ơn hắn một lần nữa.
Bố tôi cũng biết chuyện đó. Sau khi trở về, ông chỉ trích nặng nề Khương Nghiên và mẹ. Thế là tối hôm đó mẹ tôi nấu thêm một bát canh. Đây là dấu hiệu của sự yếu đuối từ phía bà.
“Đừng trách mẹ.” Bố tôi thở dài: “Lúc mẹ sinh ra con, mẹ khó sinh và phải chịu đựng rất nhiều. Mẹ con rất yêu cái đẹp nhưng vì điều đó mà để lại một vết sẹo xấu xí. Con nên quan tâm đến mẹ nhiều hơn.”
Nhưng đây có phải là lý do tại sao bà ấy lại quá thiên vị?
“Còn Khương Nghiên thì sao?” Bố tôi sững sờ. Một lúc lâu ông mới bình tĩnh nói: “Các con là chị em, chị em sao có thể có mối thù qua đêm được?”
Tôi hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuong-om/chuong-7.html.]
“Bố.” lần đầu tiên tôi chủ động hỏi ông, “Con muốn sống trong kí túc xá trường.”
Bố im lặng, nhưng không từ chối.
Tôi cũng có thể hiểu điều đó. Rốt cuộc, ngay cả khi tôi có tiến bộ thì Khương Nghiên vẫn là cô con gái ngoan trong gia đình, có nhiều khả năng được nhận vào một trường đại học tốt và mang lại vinh quang cho khuôn mặt của họ.
Và khi ở nhà, tôi sẽ chỉ gây thêm mâu thuẫn với Khương Nghiên.
Vì thế tôi sống trong khuôn viên trường, ở cùng ký túc xá với bạn cùng bàn.
“Chị đây sẽ khiến cưng học thật giỏi, đậu vào một trường đại học tốt và vả mặt bọn họ cái bép!”
Bạn cùng lớp của tôi, người đứng đầu năm lớp, véo mặt tôi và hứa với tôi một cách kiên quyết. Tôi mỉm cười với cô ấy, nhưng tôi đang nghĩ về Thẩm Tùy Hoài.
Đã ba ngày rồi hắn chưa đến trường.
19.
Tôi đã gọi cho Thẩm Tùy Hoài rất nhiều cuộc, thậm chí là xin cả số điện thoại của mẹ hắn nhưng không ai bắt máy. Tôi đành cắn răng xin cô giáo chủ nhiệm địa chỉ nhà hắn, nhưng vừa đến nơi thì được biết họ đã chuyển đi rồi.
Nỗi bất an trong lòng ngày càng dâng lên.
Tôi không thể tìm thấy hắn ở đâu cả.
Nhưng lại gặp Kỷ Tòng Chí.
Bởi vì gần đây tâm trạng của Khương Nghiên không được tốt.
“Chuyện đó đúng là Khương Nghiên sai.”
Lần đầu tiên Kỷ Tòng Chí đứng trước mặt tôi mà không bênh vực Khương Nghiên, hắn khẽ nhíu mày “Nhưng cô ấy cũng tự biết mình có lỗi rồi, chị ấy cũng nói với tôi chỉ là lo lắng nhất thời em làm chuyện xấu cho nên mới…”
“Nếu như anh đến đây chỉ để giải thích thay cho Khương Nghiên thì không cần thiết.” Tôi không có kiên nhẫn nghe anh ta nói nhảm, ngắt lời anh ta.
“Khương Diệp.”
Anh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Khương Diệp, đừng nói với tôi là em thật sự thích tên đó đấy nhé!”
Tôi thích Thẩm Tùy Hoài?
Sự xuất hiện của câu trả lời này khiến tôi giật mình, nhưng cũng không quá bất ngờ, hết thảy mọi việc đều có dấu vết của nó.
“Không liên quan tới anh.”
Giọng tôi lạnh xuống.
“Như thế nào gọi là không liên quan?” Kỷ Tòng Chí tức giận đến bật cười, hắn bất chợt nắm chặt lấy vai tôi gằn từng chữ “"Anh đến đây để nói với em, Tiểu Diệp, anh đồng ý hẹn hò với em. Dù sao Thẩm Tùy Hoài cũng không thể đến dự thi, cũng coi như em đã gián tiếp hoàn thành chín mươi chín điều đã thỏa thuận."
Cơ thể tôi lập tức cứng đờ.
"Ý anh là gì?"
20.
Tôi không nghĩ tới lại từ miệng Kỷ Tòng Chí biết tin tức về Thẩm Tùy Hoài.
Vì thế tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Tùy Hoài, nắm chặt lấy tay hắn nhìn thẳng vào mắt mẹ Thẩm
"Thẩm Tùy Hoài rất tốt, là người tốt nhất mà cháu từng gặp.”
Có lẽ là muốn tôi triệt để mất hy vọng, anh ta nói cho tôi biết địa chỉ mới của Thẩm Tùy Hoài.
“Đi xem một chút cũng tốt.” Anh ta hời hợt nói, giọng nói mang theo vài phần ác ý “Đi xem xem người kia rốt cuộc là cái loại gì mà để cho cả mẹ ruột chỉ hận không thể g.i.ế.t c.h.ế.t hắn.”
Có vẻ như Kỷ Tòng Chí biết chắc chắn tôi sẽ quay lại, vẫn như cũ một mực thích anh ta.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói rõ từng chữ một “Kỷ Tòng Chí, anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn!”
Từ rất lâu rồi, cứ mỗi ngày lại một ngày trôi qua, Kỷ Tòng Chí từng chút một bào mòn tình yêu của tôi dành cho anh ta. Lần bỏ lỡ cuộc thi kia là một ngòi nổ, là một giọt nước tràn ly mà thôi.
Nhưng nó không phải là ngòi nổ duy nhất.
Tôi lập tức xoay người tìm đến địa chỉ mà Kỷ Tòng Chí vừa nói, nỗi bất an càng ngày càng xâm chiếm tâm trí tôi.
Chuông cửa biệt thự vang lên hồi lâu nhưng không thấy ai. Ngay khi tôi nghiến răng định gọi cảnh sát thì một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh tôi. Một người phụ nữ đeo kính râm và trang bị đầy đủ vũ khí vội vã bước xuống, hơi do dự nhìn tôi “Con là Khương Diệp phải không?”
Tôi gật đầu “Vâng, cô là…?”
"Rất tốt!"
Người phụ nữ đột nhiên nắm lấy tay tôi, dẫn tôi vào biệt thự: “Bạn học Khương, xin mời đi với tôi!”
21.
Bên trong biệt thự rất hỗn loạn, nhưng làm cho tôi chấn kinh là Thẩm Tùy Hoài nằm sõng soài trên sàn, không nhúc nhích. Và có một người phụ nữ có chút quen mắt đứng bên cạnh, đang dùng liễu gai đánh vào người hắn rất mạnh.
“Em đang làm cái gì thế???”
Người phụ nữ đưa tôi vào lao tới chặn người phụ nữ điên đó lại mà không nói một lời.
Và tôi vội chạy tới đỡ Thẩm Tùy Hoài đứng dậy.
Hắn nhắm hai mắt lại, toàn thân run rẩy.
“Thẩm Tùy Hoài!” Tôi lo lắng đến mức gần như bật khóc và vô thức muốn gọi 120. Nhưng người phụ nữ điên đó đã lao tới và hất văng chiếc điện thoại.”không cần gọi bác sĩ!’
Cô ấy lạnh lùng nhìn tôi. Ánh mắt cô nhìn Thẩm Tùy Hoài càng không mấy ấm áp: “Nó chỉ là một tên ác quỷ bẩn thỉu mà thôi.”
"Chị, chị đang nói cái gì vậy?"
Người phụ nữ đi cùng tôi tức giận nói: “Tiểu Hoài là con ruột của chị đấy!”
Vậy đây là mẹ của Thẩm Tùy Hoài?
Tôi ngơ ngác nhìn người phụ nữ quen thuộc trước mặt.
Hậu tri hậu giác kịp phản ứng. Ngoài việc là mẹ của Thẩm Tùy Hoài, cô ấy còn là họa sĩ mà tôi yêu mến từ lâu. Có thể thấy, những bức tranh của cô ấy tràn ngập hơi ấm của nắng. Rõ ràng là tôi đã rút ra được sức mạnh từ tác phẩm của cô ấy hết lần này đến lần khác.
Nhưng tại sao….
“Tôi không có đứa con trai nào như nó.”
Mẹ Thẩm cau mày, giọng lạnh lùng nói: “Nó có tính cách đen tối và vô liêm sỉ, giống như người cha c.h.ế.t tiệt của nó!! Hơn nữa nó còn mắc căn bệnh bẩn thỉu như vậy! Nếu biết, lúc mới sinh ra ta đã bóp cổ c.h.ế.t nó rồi!”
Nói đến phần sau thậm chí là khàn cả giọng.
Tôi tưởng Thẩm Tùy Hoài đang hôn mê, cho đến khi câu nói này được cất lên, thân thể trong tay tôi trở nên cứng lại.
“Cậu ấy không phải!”