Cựu Cung Xuân - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-06-06 02:16:47
Lượt xem: 607
Người nam nhân trung niên dùng khóe mắt quan sát ta, thấy ta vẫn không có phản ứng, ông ta thở dài một cách bất lực, khá phẫn nộ: "Những người trong cung các ngươi, kể cả tên hoàng đế chó c h ế t kia đều khiến ta muốn nôn, ta có thể vì muội muội của ta mà g i ế t vào hành cung nhưng huynh trưởng của ngươi lại đẩy ngươi vào chỗ c h ế t."
Ta nhớ ra ông ta giống ai rồi, đôi mắt đó, rất giống hoàng hậu, ta đột nhiên hỏi ông ta: "Đại ca ở đâu?"
Lý trí nhanh chóng quay trở lại, khi người nam nhân trung niên chưa kịp phản ứng, ta lập tức nói: "Coi như ta chưa nói."
Nam nhân trung niên kia coi như ta nói nhảm, ông ta giơ cao đao: "Công chúa, lên đường thôi!"
Ta cảm nhận được luồng gió lạnh sau gáy, đành nhắm mắt, nỗi sợ hãi trước cái c h ế t khiến ta nghe rõ tiếng binh khí va chạm.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nam nhân trung niên gầm lên một tiếng giận dữ, những người lính xung quanh rút đao, hô to và nhanh chóng xếp thành hàng.
Trong bầu không khí sát phạt đáng sợ, ta thấy A Cửu mặc một thân đồ đen từng bước đi tới.
Vừa nãy hắn ném vào người đàn ông trung niên chính là binh khí của những người lính đã tử trận, còn bây giờ hắn từ từ rút thanh kiếm dài của mình ra, lưỡi kiếm như cầu vồng, bóng kiếm lóe lên như ma quỷ, hai người đứng trước hắn đã có một đường m.á.u xuất hiện trên cổ, ôm cổ ngã xuống đất.
A Cửu bước qua hai xác c h ế t, kéo áo choàng đen lau sạch m.á.u trên kiếm dài, buông tay để gió cuốn áo choàng đi.
Khuôn mặt hơi tái nhợt, đôi mắt vô hồn. Là ám vệ, để lộ dung nhan thật trước mặt mọi người tức là đã chuẩn bị liều c h ế t.
"Đi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuu-cung-xuan/chuong-17.html.]
Ta không muốn A Cửu làm chuyện vô nghĩa này.
"Đi."
A Cửu luôn nghe lời ta nhất nhưng lần này lại phớt lờ ta, hắn như sát thần, không chút d.a.o động g i ế t c h ế t mọi người cản đường, chỉ muốn đến bên ta.
Ta bảo A Cửu trở thành người đứng đầu thiên hạ, hắn đã làm được, hắn đối mặt với quân Tây Bắc đông đảo mà không hề yếu thế.
Tiếng gào g i ế t vang lên khắp nơi, A Cửu bị vây ở giữa, im lặng rút kiếm, im lặng g i ế t người, mỗi lần hắn vung kiếm đều là để tiến gần hơn về phía ta, thậm chí từ bỏ phòng thủ, để đao rơi vào người.
Đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ không gợn sóng, xuyên qua đám người nhìn ta.
"A Cửu, đi đi! Một mình ngươi có thể đi được!"
Ta hét lên với hắn, người nam nhân trung niên sắc mặt thâm trầm nhìn những người lính của mình ngã xuống, tay lôi ta theo.
"Ngươi không cứu được nàng ta đâu."
Đao của hắn lướt qua cổ ta, sắc mặt A Cửu hơi đổi, nghiêng người tránh đòn tấn công chí mạng, một thanh đao dài đ.â.m xuyên bụng trái hắn, hắn cầm kiếm dài xé không khí, gào thét đ.â.m xuyên cổ tay phải cầm đao của người nam ngân trung niên, người đó bị kiếm kéo ngã lảo đảo xuống tuyết, lưỡi kiếm gần như xuyên qua cổ tay hắn.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, A Cửu đã thoát khỏi đám đông, chớp mắt đã đến trước mặt ta, mang theo ta nhảy vài cái rồi thoát khỏi hành cung.