Cựu Cung Xuân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-06-06 00:32:03
Lượt xem: 1,004
Bị giam nửa tháng, cung nhân đưa quần áo đến bị ta xé nát, đối mặt với sự phản kháng của ta, cung nhân cười tủm tỉm thay quần áo mới, còn bên ngoài lại truyền ra lời đồn mới, ngũ công chúa thô lỗ, đập phá đồ ban thưởng của hoàng thượng, lòng mang oán hận, không biết ơn.
Ta đờ đẫn dựa vào giường nhìn ánh trăng di chuyển.
"A Cửu, ngươi ở đó không?"
"Ừ."
Ta thuận theo giọng nói nhìn lại, trên xà ngang đại điện tối om, ta không nhìn rõ, cầm nến cố gắng tiến lại gần, chút ánh sáng ấy cũng vô ích, người trên xà ngang rõ ràng không muốn xuất hiện.
Ta buông tay đang đau nhức, ngồi trở lại trên giường, có người nói chuyện với ta, ta liền thao thao bất tuyệt kể hết những ấm ức trong khoảng thời gian này cho hắn.
Nói đến bật khóc, lau nước mắt rồi tiếp tục nói, đến cuối cùng cũng không khóc được nữa, người trên xà ngang vẫn không lên tiếng.
Ta hét lớn: "Ngươi nói chuyện đi!"
"Ừ."
Ta kéo chăn trên người: "Ta chỉ lo lắng cho mẫu phi."
"Ừ."
"Ta không phải ham chơi."
"Ta biết."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta kéo chăn trùm đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
A Cửu rất nghe lời, ta nói gì hắn cũng nghe, ta hỏi gì hắn cũng trả lời.
Ta bảo hắn cùng ta ăn cơm, hắn sẽ xuống ngồi bên cạnh sau khi cung nhân đi, giả vờ ăn theo ta.
Ta ăn một miếng, hắn động đũa ăn một miếng, ta buông đũa, hắn cũng buông đũa, chớp mắt đã biến mất.
Buổi tối ta nói ta không dám ngủ một mình, hắn từ trên xà ngang nhảy xuống chiếc giường rộng, ôm kiếm dựa vào đầu giường.
Ta nằm trên giường, nhìn hắn một cách nghiêm túc, mái tóc đen dài được buộc đơn giản sau đầu, vì tiện hành động nên mặc đồ bó màu đen, làn da trắng đến mức không bình thường nhưng lại rất đẹp trai, đẹp hơn cả những công tử mà các phu nhân mang theo vào cung trong ngày lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuu-cung-xuan/chuong-4.html.]
"A Cửu, sao ngươi không nằm xuống?"
"Quen rồi."
"A Cửu, sao lại ôm kiếm?"
"Dao găm không dễ ôm."
"A Cửu, sao ngươi lại nghe lời ta như vậy?"
"Mệnh lệnh."
"A Cửu, mấy ngày nay ngươi đi đâu?"
"Dưỡng thương, chịu phạt."
Ta nói càng nhiều mí mắt càng nặng, quên mất hỏi hắn tại sao lại chịu phạt.
Nếu là bây giờ, ta sẽ hỏi trước, hắn đã khỏi chưa.
Thời gian cấm túc có A Cửu ở bên, ta thấy dễ chịu hơn nhiều, mặc dù hắn ít nói nhưng ta thích nói chuyện với hắn.
Một ngày trước khi hết hạn cấm túc, ta nằm sấp ở cửa, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa: "Bọn họ đều nói ta rất xấu, đều nói ta sai, ta thực sự sai sao?"
A Cửu dựa vào xà ngang nhắm mắt chậm rãi trả lời: "Không biết."
Sau chuyện cấm túc, ta ngoan ngoãn hơn nhiều, đối mặt với những cô gái có ý đồ xấu, ta học cách cười ngây thơ, giả vờ ngốc nghếch, nói những lời kỳ quặc, sau đó họ đều nói rằng Ngũ công chúa ngốc nghếch, không thông minh giống như Tam hoàng tử, không phải cùng mẹ sinh ra.
Ta học được cách ngoan ngoãn đi sau mẫu phi và tam hoàng huynh, trước mặt mọi người, không tranh giành sự chú ý với tam hoàng huynh.
Những lời nói bóng gió không dám nói với tam hoàng huynh đều đổ lên đầu ta, ta cười mà không phản bác, tiếp tục cười ngây ngô, mẫu phi có vẻ bị đ.â.m trúng tim đen nên cau mày không nói gì.
Mẫu phi nói người nào quá tốt đều sẽ khiến người khác đố kỵ, phải có một chỗ không tốt để người khác trút giận, vì tam hoàng huynh, ta phải làm vết nhơ đó.