Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CỨU NHẦM - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-05-23 03:20:32
Lượt xem: 1,787

2

Tôi được đội cứu hộ phát hiện và đưa lên xe. Nhưng Lăng Kính và Dư Thiệu Thu thì không thấy đâu. Tôi không biết liệu anh ta có thấy cô ta không, có cứu được cô gái mà anh ta yêu không.

Tôi nhắm mắt lại, lời nói của Lăng Kính ở kiếp trước vẫn văng vẳng bên tai.

"Sinh tử có số, phú quý tại thiên. Em nghĩ mình có quyền can thiệp vào sự sống c.h.ế.t của anh sao? Anh yêu Thu Thu, vì cô ấy anh nguyện chết, em lấy quyền gì ngăn cản anh?"

Thật đáng thương cho mười năm tình bạn thanh mai trúc mã của chúng tôi, không bằng một tháng anh ta quen biết với Dư Thiệu Thu. Ban đầu anh ta rất cố gắng học hành, nhưng chỉ vì một lời nói của cô ta mà bỏ thi, mất hết cơ hội nhận các giải thưởng.

Anh ta nói, anh chưa bao giờ gặp ai hợp với mình như vậy.

Nhưng không nghĩ xem người hoàn hảo ấy liệu có thực sự phù hợp với mình hay không.

Xe cứu hộ đưa chúng tôi đến bệnh viện kiểm tra. Ở đó, tôi gặp mẹ của Lăng Kính, bà ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi với vẻ mặt mệt mỏi.

"Lăng Kính đâu rồi?"

Tôi lắc đầu,

"Cháu không biết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuu-nham/chuong-2.html.]

"Chẳng phải hai đứa ở cùng nhau sao? Sao cháu không cứu nó?"

Tôi nghẹn lời.

Kiếp trước, ban đầu mẹ Lăng biết ơn tôi, nhưng sau đó bà nhiều lần lấy việc tôi bị tàn tật ra để chê trách, cho rằng con trai bà ấy chấp nhận tôi là phúc của tôi, thậm chí không ít lần lén giới thiệu bạn gái cho con trai.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Mỗi lần tôi phản ứng, bà ta lại giả vờ ôm tim giả vờ, và Lăng Kính sẽ đứng bảo vệ bà, yêu cầu tôi im lặng.

"Anh ấy muốn vào cứu người, cháu không cản được."

Tôi nhìn mẹ Lăng, không muốn nói thêm gì nữa. Lăng Kính mất cha từ sớm, mẹ anh ta nuôi anh ta khôn lớn. Nếu anh ta có mệnh hệ gì, tôi không biết liệu bà ấy có chịu nổi không.

"Sao cháu có thể như vậy? Sao cháu có thể không ngăn nó, để nó đi chết? Cháu nhẫn tâm như vậy sao?"

Xung quanh dần có người tụ tập, mẹ Lăng ôm ngực, ngồi xuống đất khóc thảm thiết.

"Con trai tôi chăm sóc cô bao nhiêu năm, kết quả là cô bỏ chạy một mình, để con tôi lại trong đó!"

Bên cạnh, một phóng viên giơ máy quay muốn chụp tôi, vài người qua đường cũng giơ điện thoại ghi hình. Tôi có thể tưởng tượng được video này đăng lên mạng sẽ có bao nhiêu người không biết sự thật gọi tôi là kẻ vong ơn bội nghĩa.

Nhưng đúng lúc đó, một chiếc cáng dính m.á.u được đẩy vào, mẹ Lăng vừa rồi còn ngồi bệt dưới đất lập tức nhảy lên lao đến.

Đó là Lăng Kính, người đầy máu, cánh tay bị quấn băng chặt, chỉ thấy rõ vết thương nham nhở.

Loading...