CỨU NHẦM - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-05-23 03:28:28
Lượt xem: 1,716
20
Gặp lại Tô Lâm Nguyệt là đã nhiều năm trôi qua.
Cô ấy đi du học trở về, để tránh áp lực cưới hỏi từ gia đình, cô đã nỗ lực hết mình trong việc diễn xuất và không ngờ đã trở thành một đạo diễn nổi tiếng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cô ấy tìm tôi, nói rằng bộ phim dựa trên cuộc đời tôi đã được lên kế hoạch.
Khóa đạo diễn của họ có rất nhiều tài năng, nhưng người nổi tiếng nhất lúc đó là Tiết Duệ lại có kết cục thảm hại. Hiện tại, không ai trong giới biết gì về anh ta, chứng tỏ anh ta đã hoàn toàn bị lãng quên.
Tô Lâm Nguyệt hỏi tôi có muốn giữ lại lời thoại nào không, tôi viết một câu cho cô ấy.
"Nhiều năm trước, có một người từng tuyệt vọng, anh ta nói với tôi rằng 'sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên'. Nhưng tôi muốn nói với các bạn rằng, chỉ cần bạn không chịu thua, thì cũng có thể là 'mệnh do ta không do trời'."
Tôi nói với Tô Lâm Nguyệt, muốn cô ấy lấy học sinh khóa đầu tiên tôi dẫn dắt làm nguyên mẫu để quay phim. Cô gái đen gầy năm đó giờ đã trở thành nhà vô địch Paralympic.
Mỗi năm tham gia thi đấu, cô ấy đều gửi cho tôi một tấm ảnh. Cô gái trong ảnh đã thoát khỏi sự ngây ngô, nụ cười rạng rỡ như hoa nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuu-nham/chuong-20.html.]
Đó là một vẻ đẹp không thua kém gì Thẩm Thu, một vẻ đẹp của sức sống mãnh liệt.
Rất nhiều học sinh tôi từng dẫn dắt, Tô Lâm Nguyệt đã mời hầu hết họ tham gia vào bộ phim này.
Những cô gái đó nói rằng tôi là người cứu rỗi, tôi đã cứu rất nhiều người từng tuyệt vọng, tôi đã cảm nhận và chia sẻ nỗi đau, mang lại cho nhiều người dũng khí để sống.
Nhưng không ai biết, ước nguyện ban đầu của tôi chỉ là muốn cứu chính mình.
Nhưng khi tỉnh dậy giữa đêm, tôi lại nghe thấy lời của người phụ nữ ngồi trên xe lăn, cô ấy nói rằng, tôi là một trong hàng ngàn vạn người, khi một người cố gắng yêu thương và cứu rỗi bản thân, sẽ phát ra một loại dũng khí mà chính họ cũng không ngờ tới.
Loại sức mạnh này, mới là điều thế giới cần nhất, và cũng là giá trị lớn nhất để một người trở thành nhân vật chính.
Và tôi rất vui mừng, lần này, tôi đã trở thành nhân vật chính trong thế giới của chính mình.
_Hết_
Đồ Lâm